Khuyết Tâm cố rướn người lên nhìn về phía cửa phòng. Bởi vì trong phòng quá tối, cô chẳng nhìn rõ nổi khuôn mặt của người mới xuất hiện.
Cô chỉ có thể nhận ra đây là một người đàn ông cao lớn, ánh sáng từ ngoài hành lang chiếu vào làm thân hình thon dài mạnh mẽ của anh ta càng thêm rõ nét.
Anh ta cao thật đấy, theo ánh mắt của cô, người đàn ông này phải cao đến 1m9. Đây là chiều cao đủ để nhìn xuống 90% nhân loại, ngay cả hình người của các loại yêu thú thân hình đồ sộ cũng không cao được đến mức này đâu. Mà hình người của cô càng thảm hơn, chiều cao chỉ có 1m65, trong thế giới con người thì chỉ có thể dùng hai từ để diễn tả, "nhỏ xinh đáng yêu", rất thích hợp để đóng vai cô gái nhỏ yếu đuối, dễ dàng gợi lên lòng thương tiếc của đàn ông.
Hắn đi vào trong phòng, thuận tay đóng cửa lại, Khuyết Tâm dùng sức gọi anh ta, nhưng ngoài miệng bị băng dính dán lại, âm thanh toát ra chỉ còn vài tiếng "ưm" nhỏ xíu như tiếng mèo kêu.
Người đàn ông lập tức dừng bước chân, có vẻ anh ta đang muốn bật đèn trong phòng, nhưng lúc này ánh mắt sắc bén thẳng tắp chiếu lên trên giường, đâm thẳng lên người cô.
Chiếc đèn chùm trong phòng sáng lên. Khuyết Tâm lập tức xuất hiện trong ánh mắt hắn không chút che giấu.
Tần Kiêu tiến lại gần giường, ánh mắt lạnh lẽo như một lưỡi kiếm tẩm độc. Hắn vươn tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ xinh của cô, âm thanh lạnh lẽo dọa người.
- Cô là ai?
Khuyết Tâm nhíu mày vì đau. Lực đạo trên tay hắn không hề nhỏ, hoàn toàn không có chút ý tứ thương hương tiếc ngọc. Cô cố gắng lắc đầu tránh cái tay kia, ánh mắt ra hiệu cho hắn cởi băng dính trên miệng cô ra.
- Ưm! Ưm!
"Xoẹt!"
"Á!"
- Mẹ nhà anh...!
Khuyết Tâm cảm thấy cả cái miệng của mình sắp rách luôn rồi, đm nhà anh, sao có thể lột băng dính như muốn xé miệng cô ra vậy???
Lời vừa rồi của Khuyết Tâm rất lớn tiếng, đương nhiên là Tần Kiêu đã nghe được. Hắn cau mày ra vẻ khó ưa, chưa từng có người phụ nữ nào dám chửi tục trước mặt hắn, càng đừng nói đến chửi mẹ hắn!
Khuyết Tâm chú ý đến sát ý trong mắt anh ta, lúc này mới chậm chạp hiểu được mình vừa lỡ lời. Thôi rồi, hình tượng bạch liên hoa của mình!
Cô phải học mất bao nhiêu lâu mới nắm giữ được kỹ xảo chinh phục nam nhân đó! Cô thật là một nàng hồ ly tinh thất bại!
Không được, cô phải lập tức nhặt lên vai diễn của mình mới được!
- Huhuhu...Anh...anh làm đau tôi!
Đau đớn làm khóe mắt cô gái lấp lánh ánh nước, đôi mắt to tròn sáng như sao bao phủ bởi một tầng hơi nước mông lung. Đôi môi mềm mại bởi vì hành động bạo lực của hắn mà đỏ ửng lên, đôi chỗ còn bị rướm máu. Quả thực là nhìn thấy mà thương.
Bất kì người đàn ông nào đều sẽ cảm thấy thương tiếc, nhưng Tần Kiêu thì không. Hắn lạnh lùng nhìn cô y như nhìn một cục đá chứ không phải một cô nàng xinh đẹp yếu đuối.
- Tôi không cần biết cô là ai, lập tức cút ra khỏi phòng của tôi!
Ơ hay, sao chẳng diễn theo kịch bản gì vậy? Khuyết Tâm rối rắm cau mày, thế này bảo cô biết diễn tiếp thế nào? Hồ ly tinh đệ nhất yêu giới cũng không dạy cô phải quyến rũ loại đàn ông cứng nhắc này bằng cách nào a!
Tần Kiêu chẳng thèm quan tâm người phụ nữ này đang nghĩ gì. Hắn tin tưởng trên đời này không có kẻ nào dám phản kháng lại mệnh lệnh của hắn.
Cho nên khi vừa dứt lời, hắn lập tức xoay người muốn rời khỏi chỗ này!
- Khoan đã, cởi trói cho tôi đã! Không thì tôi biết phải cút bằng cách nào?
Tần Kiêu không hề quay đầu lại, lạnh lùng thốt ra một câu.
- Lăn ra ngoài!