Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Giữa mùa hè, côn trùng bên ngoài kêu vang chim hót không dứt, ánh sáng hoàng hôn chạng vạng khắp không trung, có tiếng con chim tước cắt ngang chân trời.
Khác biệt hoàn toàn với sự im lặng của bên ngoài, phía trước linh đường một mảnh thê lương, thỉnh thoảng còn có âm thanh bi thương truyền tới.
Tốp năm tốp ba người quỳ gối trước quan tài, trong miệng đang lải nhải nói cái gì đó.
Trên mặt mỗi người đều cực kỳ bi thương, vành mắt phiếm đỏ, nhưng mà trong mắt lại không hề có một giọt nước mắt nào.
Quỳ gối trước linh hài của cô bé, gục đầu xuống, nói gì đó.
Cô bé lặng lẽ nằm trong quan tài, khuôn mặt trắng bệch, không còn chút dấu hiệu nào của sự sống, chỉ có những dấu vết rõ ràng trên cổ cho thấy những gì đã xảy ra.
Cô bé bị người ta gϊếŧ hại.
Chỉ tiếc không có người nào nguyện ý tin tưởng.
Trên người cô đang mặc bộ đồ thủy thủ màu xanh lam mà cô yêu thích nhất, chiếc váy xếp li che phủ đến đầu gối, chỉ để lộ một bắp chân trắng nõn, tinh tế.
Trên mắt cá chân có một sợi lắc chân tinh xảo, trên làn da gần đó có một vài chữ nho nhỏ, không bắt mắt.
Trên cổ tay và cổ chân cô bé đều có những vết hằn nông sâu khác nhau.
Mặt trời chiều ngả về phía tây, con hẻm ở cửa vẫn yên tĩnh như trước, nhưng thật đáng tiếc khi không còn tiếng cười vui tai của cô bé nữa.
Trước kia cô bé là người thích mặc váy nhất, và thích chơi trò rượt đuổi ở trong hẻm nhỏ cùng người nọ.
Hẻm nhỏ rất ngắn, chỉ một lát, đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô gái.
“Bắt được cậu rồi!”
Thường thì cậu sẽ cưng chiều mà xoa xoa đầu cô gái, không nói gì.
Thật là một bé ngốc, còn không phải cậu cố ý chờ cô sao.
… …
Chỉ tiếc hiện tại, cảnh còn người mất.
Nếu biết đó là vĩnh biệt, nhất định ngày đó nhất định cô sẽ không cãi nhau với cậu.
Có tiếng khóc nức nở thỉnh thoảng vang lên trước linh đường, quỳ lâu rồi, ngay cả đầu gối cũng đã bắt đầu tê dại.
Có người oán giận vài câu, sự đau buồn trên mặt vừa rồi đã không còn, chỉ còn lại sự oán trách và khó hiểu.
“Mẹ, con đói bụng.”
Thiếu niên rốt cuộc không nhịn được nữa, nhanh như chớp bò dậy, nắm chặt ống tay áo mẹ mình nhõng nhẽo, nói, “Mẹ, con đói quá à, chúng ta nhanh chóng trở về đi!”
Thanh âm thiếu niên còn mang theo sự non nớt của trẻ nhỏ nhưng sự phẫn nộ trong mắt lại không phù hợp với độ tuổi.
Cậu ta liếc mắt nhìn di ảnh trên linh vị của cô gái một cái, tức giận bất bình nói: “Người đã chết rồi mà còn không cho người sống yên ổn!”
“—— Suỵt!”
Mẹ cậu ta kịp thời bịt miệng cậu ta lại, bà ta đưa mắt nhìn người xung quanh một vòng, cũng may không có ai chú ý tới chuyện của bọn họ bên này.
Người phụ nữ đè thấp âm thanh nói: “Con nói nhỏ thôi, đừng để cho người ta nghe được.”
Thiếu niên liếc mắt không cho là đúng, trên mặt vẫn vô lễ bất kính như cũ.
Trên mặt người phụ nữ đó có một ý cười thâm sâu, không hề có sự đau buồn nào khi con gái mình vừa mất.
“Nếu không phải có chị con thì sao chúng ta có thể có cơ hội ở trong một căn nhà lớn như vậy.”
Thiếu niên “Xì~~~” giễu cợt một tiếng, tròng mắt xẹt qua một tia khinh thường: “Ai mà thèm?”
Cậu ta túm tay mẹ mình tiếp tục nhõng nhẽo, “Đi thôi đi thôi, dù sao cô ta cũng không thích chúng ta.”
Cậu ta nhíu mày oán trách nói: “Chết cũng không biết chọn ngày lành mà chết, cố tình chọn ngay lúc này, con nóng muốn chết luôn rồi.”
Người phụ nữ đó bị thiếu niên dây dưa đến không còn cách nào, đành phải đứng dậy, vuốt đầu thiếu niên nói: “Còn vài ngày nữa thì chúng ta không cần tới đây nữa, thật vất vả cho bảo bối nhà của chúng ta nha.”
Ngón tay người phụ nữ dịu dàng đặt trên đầu thiếu niên, nói xong, bà ta xoay người lại nói với người phía sau vài câu, thu xếp ổn thoả rồi mới dắt tay thiếu niên đi ra ngoài.
Ngay cả mẹ đẻ cũng không ở lại, người khác thấy vậy, càng thêm lười nhác, tốp năm tốp ba đứng lên, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đi về nhà.
Sắc trời càng thêm tối tăm, thấy người xung quanh càng ngày càng ít, có người đè thấp âm thanh thở dài, nói với người bên cạnh.
“Thật là, một cô gái tốt, chỉ tiếc lại đầu thai ở cái gia đình như vậy.”
“Cái đó cũng không có cách nào, đâu phải bà không biết mẹ con bé trọng nam khinh nữ đâu, từ nhỏ đến lớn có khi nào bà ta cho con bé sắc mặt tốt chứ?”
“Haiz cho dù như vậy, thì đó cũng là một mạng người, người sáng suốt đều nhìn ra được, là do thằng nhóc nhà họ Tôn kia….”
“Suỵt! Bà không muốn sống nữa à! Chuyện nhà người khác, có quan hệ gì với chúng ta đâu, đi mau đi mau….”
Bầu trời hoàn toàn tối sầm xuống, ngọn nến trước bàn trong gió cứ thong thả lắc lư, đám người dần dần tản đi, nơi này lại trở thành một nơi hoang vu.
Vào đêm hôm sau, phía trước từ đường càng thêm trống trải tịch mịch, thỉnh thoảng chỉ có tiếng chim tước đột nhiên vang lên, nhưng mà cũng rất nhanh đã yên tĩnh như cũ.
Chân của cô gái vốn đang yên yên tĩnh tĩnh nằm trong quan tài đột nhiên giật giật, cái chân nho nhỏ từ bên trong đưa ra bên ngoài để dò xét.
Vết thương chồng chất trên đôi chân nhỏ kia vẫn còn nguyên như cũ nhưng những bước đi đã uyển chuyển nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Vài sợi tóc từ bên tai rũ xuống mới miễn cưỡng che khuất được vành tai trắng nõn, tinh xảo.
Trên cửa lớn vẫn chỉ có một chìa khoá cũ nát như trước, hai ngọn đèn l*иg phía trên như ẩn như hiện, có vài ánh sáng lẻ tẻ rơi trên mặt đất.
Cô bé mới vừa vươn chân ra đã run lên, sau đó rụt chân lại
Quỷ sợ ánh sáng nhất, cô cũng không ngoại lệ.
Sau khi sử dụng một chút mưu kế nho nhỏ, ánh nến của hai ngọn đèn l*иg trước cửa cuối cùng cũng biến mất, con hẻm nhỏ lại rơi vào trong bóng tối một lần nữa.
Cô bé nhẹ nhàng kéo kéo khóe miệng, cười giễu cợt một tiếng, làm người không tốt, thành quỷ cũng không thấy mình tốt hơn bao nhiêu.
Bàn tay nhỏ, mỏng manh như tờ giấy nhẹ nhàng đẩy mảnh gỗ trên cửa ra, kẽo kẹt một tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh của bóng đêm.
Đây là con hẻm nhỏ cô quen thuộc nhất, cô vịn vách tường chậm rãi đi tới, một lát sau đã đi tới cuối con hẻm nhỏ, cách vách tường thật dày, vậy mà tiếng nói chuyện bên trong lại truyền vào lỗ tai cô một cách rõ ràng.
“Nè, ông biết gì không, thằng nhóc nhà họ Tôn kia vừa mới chết đó!”
“Chết rồi?” Âm thanh kinh hãi của người đàn ông vang lên, “Chết như thế nào, sao tôi lại không biết?”
“Ông mới vừa về thì biết như thế nào?” Người phụ nữ kia cười nhạo một tiếng, trên mặt không che giấu được sự nhiều chuyện, “Lúc chạng vạng người ta phát hiện nó ở bờ sông, nghe nói là trượt chân rơi xuống nước, chết thật sự rất thảm nha, ngay cả mặt mũi cũng không còn thấy rõ.”
“Thằng nhóc đó bình thường cũng hay đi không về, nhà họ Tôn còn tưởng rằng nó đi đâu đó lêu lổng nên không hề cho người đi tìm, không nghĩ tới vậy mà lại …. Ai, thật tội nghiệp nha.”
Người phụ nữ khẽ thở dài một tiếng, bỗng dưng lại nghĩ tới cái gì đó, vỗ vỗ vai chồng, nhỏ giọng nói: “Ông nói xem có phải là con bé kia quay về đòi mạng hay không, bằng không đang êm đang đẹp, thì nó đi tới bờ sông làm gì….”
“Phi phi phi, bà đừng có nói bừa!” Người đàn ông quát lớn một tiếng, “Con bé kia đã chết rồi làm sao còn quay về đòi mạng được, sao mấy người đàn bà như mấy bà lại thích khua môi múa mép ở sau lưng người ta như vậy nhỉ.”
“Cũng đâu phải là có mình tôi nói, người ta đã đồn khắp thôn, chỉ tiếc cho người kia, mất cả người lẫn của, cho rằng một đứa con gái đã chết có thể đổi lấy căn phòng lớn, hiện tại thằng nhóc nhà họ Tôn đã xảy ra chuyện, đương nhiên bà ta cũng sẽ không chiếm được gì.”
“Được rồi được rồi, quản nhiều như vậy làm gì, bà nhanh đi làm việc đi!”
….
Những câu còn lại cô gái không nghe, người ta thường nói Nhân quả luân hồi, quả nhiên không sai.
Cô hơi hơi cong khóe môi, lại nhẹ nhàng bước đi.
Chỗ tốt duy nhất của chuyện thành quỷ chính là tự do, muốn đi đâu cũng đều có thể đi, không ai thấy được mình.
Bóng đêm tối tăm, dưới ánh trăng thanh lãnh, gió đêm thổi qua.
Cô gái rụt rụt bả vai, không có mục tiêu mà chỉ đi lang thang dạo chơi trên phố. Cô vừa mới đi dạo một vòng ở âm phủ, vốn định đi qua cầu luân hồi để có thể đầu thai sớm hơn một chút, không nghĩ tới giữa đường đã bị ngăn lại.
Nghĩ về chuyện này, cô gái thở dài một tiếng, lại từ từ đi dạo trên đường.
Hai bên đường phố có bóng dáng vàng nhạt quanh quẩn, mơ hồ có thể thấy được đó là những con bươm bướm.
Đột nhiên, có một bóng đen lọt vào tầm mắt của cô gái. Cô gái giật mình, không tự chủ mà dừng bước lại, con mắt đen bóng quét qua trên người của người nọ.
Có lẽ là đã nhận ra ánh mắt của cô gái, người trong một góc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn ngược lại về phía cô gái.
Ánh mắt cô gái dần chuyển từ kinh hỉ biến thành kinh ngạc, lúc tầm mắt lại lần nữa dừng trên đôi mắt mờ mịt, không rõ của chàng trai kia, hàng lông mi mảnh dài của cô khẽ run lên.
(*) Kinh hỉ: Vui mừng, ngạc nhiên.
Cô gái bước từng bước một qua đó, đến khi cô đã đi đến trước mặt người nọ rồi mà chàng trai đó vẫn còn đang ở tư thế cũ.
Cậu ngửa đầu nhìn cô gái, ánh mắt vẫn dừng lại ở chỗ vừa rồi như cũ.
Cậu không nhìn thấy co.
“Cậu…” Âm thanh của cô gái hơi nghẹn ngào, nhưng mà nhớ tới lời của người kia nói với mình lúc ở âm phủ, câu nói đến miệng lại nuốt trở về, đổi thành câu khác.
“Cậu có thể… Giúp tôi một chuyện không?”
Thấy chàng trai không nói gì, cô gái lại bổ sung thêm một câu: “Tôi bởi vì thiếu một người chỉ dẫn nên không thể vào luân hồi được, cậu có thể giúp tôi….”
“Tại sao?”
Không chờ cô gái nói xong, chàng trai đã cắt ngang lời cô nói bằng một giọng nói trầm thấp.
Cậu cúi đầu, hỏi: “Tạì sao lại tìm tôi?”
Trong bóng đêm, hầu kết trên cổ họng chàng trai khẽ nhúc nhích, chỉ là cô gái nhỏ vẫn chưa phát hiện.
Cô ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào chàng trai, ánh mắt bình tĩnh: “Bởi vì cậu và tôi giống nhau, đều là cô hồn dã quỷ.”
Chàng trai cười lạnh: “Vậy thì như thế nào?”
Cậu xoay người, tránh đi tầm mắt nóng bỏng của cô gái.
Cô gái khẽ nhíu mày, cò kè mặc cả nói: “Nếu như cậu đồng ý với tôi, tôi sẽ…. Tôi sẽ đưa cho cậu một sợi sinh hồn, như thế nào?”
“Sinh hồn tôi đã có, làm gì cần nhiều thêm một sợi?” Chàng trai dứt khoát, quyết đoán cự tuyệt, không chừa một chút tình cảm nào.
Cô gái như bị kiềm hãm, cô chớp chớp đôi mắt, đối diện với ánh mắt của chàng trai kia. Đôi mắt đen vẫn bình tĩnh và mờ mịt như cũ, nhưng trong lòng cô gái lại thấy sợ sệt, giống như bị nhìn thấu chuyện gì đó.
Cô rũ mắt, tầm mắt dừng lại bên cạnh chân của hai người.
Quỷ không có bóng, đương nhiên cô cũng sẽ không thấy bóng của hai người bọn họ.
Qua sau một lúc lâu, hai người vẫn im lặng, không nói chuyện. Chàng trai thấy cô không nói gì, dứt khoát đứng dậy muốn rời khỏi.
Nhưng mà chưa bước được một bước nào, nơi nào đó trên cổ tay áo bỗng dưng bị người ta nắm lấy. Chàng trai hơi sửng sốt, nghiêng mặt qua, tầm mắt dần dần hạ xuống, cuối cùng dừng lại ở trên chỗ mấy đầu ngón tay trắng nõn như muốn phát sáng của cô gái.
“Cô….” Ánh mắt sắc bén trầm xuống, muốn nói tiếp thì lại nghe thấy giọng nói nho nhỏ của cô gái.
“Nè, tớ kể cho cậu nghe chuyện xưa nha? Nếu như cậu cảm thấy dễ nghe thì hãy đồng ý với yêu cầu của mình nhé?”
Động tác của chàng trai cứng đờ, hiển nhiên là không đoán được cô gái muốn nói thế này.
Chân mày cậu nhẹ chau lại, không đồng ý cũng không từ chối.
Thấy cậu thật sự dừng bước chân, trái tim cô gái tạm thời thả lỏng, nhưng mà ngón tay vẫn nắm chặt chỗ cổ tay áo cậu không dám buông ra.
Cô nghiêng người, nhìn chằm chằm vào ánh trăng hoang vắng phía chân trời, dùng giọng nói cực thấp cực thấp, chậm rãi kể chuyện.
“Thiên Nguyên năm thứ ba, phủ tướng quân vui mừng đón một nữ nhi, bởi vì nàng là nữ nhi duy nhất cho nên người từ trên xuống dưới đều cực kỳ sủng ái với nữ hài tử này.”
Tướng quân là nguyên lão tam triều, ở trên triều đình quyền cao chức trọng, vì muốn mượn sức tướng quân, hoàng đế ở ngày cập kê của nữ hài đó, ban hôn cho nàng với Thái Tử đương triều.
Thái Tử Phi tương lai đương nhiên sẽ nhận được nhiều sự chú ý, nữ hài đi đến nơi nào thì cũng đều có không ít người nịnh hót nàng. Tuy rằng là liên hôn chính trị, nhưng mà nữ hài một lòng đối với phu quân tương lai của mình.
Không có ai biết, kỳ thật từ lúc năm tuổi nữ hài đã từng gặp qua Thái Tử một lần.
Dưới cây hoa lê, nam hài cười nói dịu dàng, đón nàng từ trên cây ngã xuống.