“Hừm…” Nam thiếu gia đột nhiên lại cười, ghé vào tai Văn Câu nói nhỏ: “Hình như có một alpha kém chất lượng bên ngoài va chạm với tiểu phục vụ đó, tiểu phục vụ của anh bị dọa sợ nên pheromone lại mạnh mẽ hơn một chút... Mẹ kiếp, mùi thơm quá, để tôi ra ngoài xem thử.” Nam thiếu gia bình thường rất thích ăn que cay.
Nam thiếu gia mới vừa đứng lên, Văn Câu lại ấn bả vai anh xuống, cười nhạt nói: “Để tôi đi xem, tôi biết cậu ấy.”
Trong mắt Nam thiếu gia lộ ra vẻ “biết rồi”, cũng không quá để ý đến omega có mùi que cay đó nữa, chẳng qua vừa rồi chỉ buộc miệng nói ra thôi, nghe Văn Câu nói muốn đi, giống như là đang xem kịch vui nói: “Hai giờ nữa quay lại nhé?”
Anh Văn lắc đầu, kinh ngạc nhìn Nam thiếu gia: “Suy nghĩ lố quá, chỉ là đi xem thử thôi mà, tôi cũng không có hứng thú với Omega đó lắm, chẳng qua là cậu ấy đến đây vì muốn gặp tôi thôi, tôi không đi thì không được lịch sự cho lắm.”
Khi Văn Câu nhìn thấy Vạn Nhẫm, anh ấy đã sớm biết Vạn Nhẫm vì mình mà đến nơi này.
Hiện tại, rất nhiều omega đều táo bạo hơn, không giống như trước đây, bọn họ đều nhút nhát dè dặt, chờ alpha theo đuổi.
Tiếc là Văn Câu thích mấy Omega bảo thủ rụt rè hơn.
Anh Văn chẳng có ý đồ gì đối với một Omega vẫn chưa thành niên như Vạn Nhẫm, ngoại trừ thân thể thiếu niên này có chút kỳ lạ, mùi sữa thực sự ngọt ngào, trừ điều này ra thì anh ấy không còn suy nghĩ hay ý đồ nào khác cả.
Tất nhiên, đây là suy nghĩ trước khi chứng kiến
cảnh Omega bị một Alpha thấp kém bốc đồng xé nát quần áo đồng phục cưỡиɠ ɧϊếp ở nơi làm việc.
“Anh Văn!” Omega òa khóc, vừa khóc vừa chống cự người đang đè lên người mình, giọng nói vừa khẩn trương lại vừa khϊếp đảm, trong tiếng cầu cứu còn kèm theo tiếng kêu kinh hãi.
Chỉ thấy cái tên Alpha thấp kém tϊиɧ ŧяùиɠ lên nào đã bị áp chế bởi sức mạnh tinh thần mạnh mẽ của Văn Câu, lập tức xụi lơ ngã xuống mặt đất.
Co ro trong phòng chứa đồ, Omega da trắng như tuyết, hai tay ôm ngực, bộ ngực bị bóp mạnh đến nỗi thịt bị ép ra giữa các khe của ngón tay, không biết là do bị pheromone của alpha ảnh hưởng hay là vì mình quá phấn khích, trên ngực phun ra một dòng sữa phun ở trên mặt anh Văn!
Văn Câu mặc một bộ vest đắt tiền, trên tay là chiếc đồng hồ trị giá hai triệu đô la, mái tóc đen rối tung trên trán, mặt, miệng, yết hầu, cổ áo và ngực đều dính đầy sữa của Omega.
Trong phòng chứa đồ yên tĩnh, Văn Câu nghe thấy âm thanh yết hầu của mình lăn lên lăn xuống.
Vạn Nhẫm trông vẫn còn xấu hổ, trên mặt giàn giụa nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Xin lỗi... Xin lỗi mà... Tôi không cố ý, anh Văn... anh đừng nhìn tôi như thế...tôi, tôi sợ lắm…”
Văn Câu đưa tay lau mặt, không tự chủ được uống nhấp nhấp phần sữa dính trên miệng, hương vị ngọt ngào mê người xông thẳng lên đại não, anh ấy cau mày tùy ý giơ chân đã Omega thấp kém kia vào phòng làm việc, mình cũng bước vào trong đóng sầm cửa lại.
Trong căn phòng làm việc chật chội, Vạn Nhẫm bị anh Văn ngồi trước mặt cau mày, nhéo cằm cậu bắt cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt rưng rưng còn có chút thất thần, lại nghe anh Văn không kiên nhẫn lạnh lùng nói: “Đủ rồi, đừng bày ra bộ dạng đáng thương đấy, cậu ăn mặc như thế này, cố tình khoe ngực cho mọi người xem còn chưa đủ, còn đến đây dụ dỗ một Alpha cấp thấp, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Vạn Nhẩm sửng sốt một chút, thầm nghĩ chắc anh Văn không thích kiểu ẻo lả yếu ớt như hoa, lập tức thu lại bộ dáng rụt rè đáng thương, cười phong tình vạn chủng, không lấy tay che nửa bộ ngực nhỏ của mình lại nữa, chuyển thành tư thế nâng lên bóp mạnh, dùng một chút lực, từng giọt sữa giống như mấy viên ngọc trai khổng lồ, từng giọt từng giọt từ đầu nhũ nhỏ rơi xuống.
“Tôi muốn anh Văn mυ'ŧ ngực tôi…” Vạn Nhẫm nghiêng đầu, híp mắt, thân thể mềm mại dán lên người anh ấy.
“Tôi không có hứng thú với omega, cũng sẽ không đánh dấu bất kỳ ai, kể cả cậu.” Anh Văn cúi đầu nhìn bầu ngực nhỏ mềm mại, đúng là một cảnh tượng dâʍ đãиɠ mà anh ấy chưa từng nhìn thấy qua, yết hầu bắt đầu nhấp nhô, cổ họng nóng ran khô khốc, theo bảo năng cúi đầu xuống, đầu lưỡi nhọn như ngòi bút lướt qua đầu nhũ nhỏ xinh: “Nhưng nếu chỉ cần hút sữa làm cho cậu thoải mái thì tôi có thể thử.”
Vạn Nhẫm lập tức cùng anh Văn lật người đồi tư thế, để anh Văn ngồi trên ghế, còn cậu ngồi vào lòng anh Văn, ôm đầu anh Văn, vừa để anh Văn ngậm đầu nhũ bên phải vào trong miệng bú ʍúŧ. Khi đầu nhũ bên phải được đưa vào trong miệng, kɧoáı ©ảʍ như tia chớp truyền qua xương cụt vọt thẳng lên trên đầu: “Ưm! Ư... không sao… Cứ thử thoải mái... Đừng đánh dấu… Đừng… A… Đừng cắn…”
Văn Câu không thể tin được tên Omega cấp thấp này lại không muốn mình đánh dấu cậu, liền cười lạnh một tiếng, bóp lấy eo thon của Omega, bắt lấy hai cánh mông mềm mại của Omega, dùng sức mà mυ'ŧ...
Trong hương sữa đậm đà, pheromone của vị que cay trở nên yếu ớt hơn, đột nhiên xuất hiện mùi pheromone của cocacola, ngược lại Văn Câu nhất thời không chú ý, chìm đắm trong bộ ngực nhỏ thơm phức của omega, ngón tay theo bản năng móc vào lỗ hậu của omega, thứ dưới thân đã sớm bị tiếng kêu khóc “đừng làm vậy” “Đừng hút nữa” của Omega làm cho cương cứng…