Muốn câu dẫn ông chủ Văn của quán cà phê này không phải là chuyện dễ.
Vạn Nhẫm đã được nhân viên quán cà phê đưa trở lại trường vào ngày hôm đó, định là đến quán cà phê lần nữa để cảm ơn anh Văn, nhưng hôm đó lại không nhìn thấy anh ấy.
Nghe các nhân viên trong quán cà phê nói, anh Văn gần đây rất bận rộn, trong gia đình anh còn có một cụ già sắp tổ chức sinh nhật lần thứ 80, cho nên sẽ mời rất nhiều người họ hàng thân thích lẫn những gương mặt có tiếng trong nội thành. Chuyện cần phải mời ai thật sự rất quan trọng và bận rộn, có lẽ anh ấy sẽ không đến tiệm trong tầm nửa tháng tới.
Nhân viên quán cà phê cũng cho biết, anh Văn mở quán cà phê chỉ vì thích thôi, chứ hiện tại anh ấy đang lấn sân vào làng giải trí, đang hợp tác với Nam thiếu gia, con trai của người giàu nhất thành phố.
Giàu nhất thành phố!!!
Là một omega phải quyết tâm kết hôn với một alpha giàu có và chất lượng cao, Vạn Nhẫm sao có thể không quan tâm đến con trai của một gia đình giàu có nhất được chứ?!
“Thật không? Không biết là thiếu gia con nhà giàu có nhất thành phố này bao nhiêu tuổi rồi nhỉ.” Vạn Nhẫm giả vờ tò mò hỏi.
Nhân viên quán là một beta nói: “Cậu ấy cũng không lớn lắm, nghe nói vừa mới lên đại học, nhưng cũng không muốn học đại học, chỉ là muốn từ đó lập nghiệp mà thôi, nhà họ Nam được coi là một gia đình giàu có ở kinh đô. Có thể đồng ý hợp tác làm ăn với ông chủ của chúng tôi thì cho thấy ông chủ của chúng tôi cũng rất giỏi. Các alpha không giống nhau, cho dù hoàn cảnh không quá cao thì vẫn có thể từng bước leo lên. Thật là hâm mộ quá đi…”
Đúng vậy, thật hâʍ ɦộ, đây là kiểu người sinh ra đã có năng lực lãnh đạo, khả năng kiểm soát mọi thứ và sự nhạy cảm với mọi vấn đề là chìa khóa thành công của một alpha.
Đáng tiếc beta đều không có, bọn họ thực sự rất bình thường.
Omega cũng vậy. Tất cả sự nhạy cảm của họ tập trung vào việc làm cho alpha cảm thấy thoải mái. Họ được sinh ra để trở thành một thứ phụ thuộc, bị chi phối và là cỗ máy sinh sản của alpha.
Đáng tiếc ngày nay mấy cỗ máy sinh sản này nhiều quá, Vạn Nhẫm lại chính là một vật phẩm thấp kém nhất trong số, không chịu cố gắng thì sẽ không thể vươn lên được, cậu không muốn ngồi đó ăn no chờ chết.
“Anh Văn quả nhiên rất xuất sắc, nhưng mà khó gặp anh ấy thật, tôi vốn là muốn gặp anh ấy để cảm ơn anh ấy một tiếng, nhưng là đến đây mấy lần rồi mà không gặp, thôi bỏ đi vậy, không đến nữa,” Vạn Nhẫm sợ nếu mình cứ thường xuyên lui tới như vậy thì ý đồ của cậu sẽ bị lộ ra mất, để tiếp cận anh Văn đúng là không dễ chút nào: “À đúng rồi, không biết anh Văn sẽ tổ chức tiệc mừng thọ cho cụ nhà ở khách sạn nào nhỉ?”
Người phục vụ suy nghĩ một chút rồi nói: “Hình như là khách sạn Bande, người bình thường căn bản không thể đặt chân vào nơi đó, phải có chế độ hội viên, haizz, đúng là người có tiền sướиɠ thật…”
Vạn Nhẫm nghe xong liền nảy ra một ý, cậu vừa rời khỏi quán cà phê được một lúc thì anh Văn cũng tới thăm quán cà phê của mình, nghe nhân viên nói tiểu omega lại tới, anh ấy nhướng mày.
Anh ấy suy nghĩ, rốt cuộc Omega tới đây tìm anh ấy cũng rất nhiều, Văn Câu chỉ cần liếc mắt một cái là có thể đoán ra tâm tư của tiểu omega đó.
Anh ấy lười vạch trần, cũng lười kết bạn, chuyện gì cũng tùy vào duyên số.
Ai biết cái duyên phận này thật ra có muốn ngăn cũng ngăn không được. Vào ngày mừng thọ lần thứ 80 của ông cụ, người phục vụ đến phục vụ trà cho ông cụ chính là Vạn Nhẫm.
Vạn Nhẫm đang mặc bộ quần áo bồi bàn vừa ôm sát cơ thể tôn lên những đường cong yêu kiều, ngoan ngoãn cụp mi xuống, khi nhìn thấy anh Văn ưu tú xuất hiện, như được gãi đúng chỗ ngứa, cậu lộ ra một vẻ mặt kinh ngạc.
Bây giờ là mùa hè, trang phục của những người phục vụ là những chiếc áo sơ mi trắng mỏng cài cúc kín, che đi những chiếc cổ thanh tú thon dài của tất cả những người phục vụ cao gầy xinh đẹp ở nơi đây.
Mọi người đều ăn mặc rất sang trọng, nhưng ngực của Vạn Nhẫm đã dần lấm tấm hai vết hơi ẩm sẫm màu.
Anh Văn vui tươi hớn hở ngồi bên cạnh ông cụ, anh ấy cũng là người đầu tiên nhìn thấy hai đốm đen, chợt ánh mắt anh ấy tối sầm lại, sau đó tất cả những vị khách giàu có và đắt tiền trong phòng tiệc riêng, cũng như tất cả các alpha đang có mặt ở đó cực kỳ nhạy cảm với mùi này đều cố ý hoặc vô ý nhìn về phía Vạn Nhẫm.
Vạn Nhẫm dường như không hề biết đến tình cảnh của mình, vẫn phục vụ các món ăn một cách có trật tự, hai đầu nhũ ẩm ướt trên ngực ngày càng lớn, cho đến khi in rõ đầu nhũ hoa màu hồng ra ngoài lớp áo phục vụ...
Hương sữa như có như không phảng phất trong phòng tiệc.
Sau khi Vạn Nhẫm đi rồi, Nam thiếu gia đang đứng bên cạnh anh Văn nhếch miệng cười nói với anh Văn: “Văn Câu, người phục vụ đó hình như không có thai đúng không? Sao giống như là đang tiết sữa thế?”
Anh Văn thờ ơ lắc đầu.