Ban đêm.
Trương Thúy Phân lăn qua lộn lại mãi nhưng vẫn chẳng thể chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng chiếu vào sườn mặt điển trai của Khương Đại Sơn, người ta nói đàn ông năm mươi như đậu hũ nát, nhưng người đàn ông của bà ta không chỉ có vẻ ngoài phong độ ngời ngời mà mỗi lần chơi bà ta vẫn làm bà ta sướиɠ như tiên.
Trương Thúy Phân xốc chăn mình lên, tiến vào ổ chăn của Khương Đại Sơn, hơi thở đàn ông nhanh chóng ập vào mặt.
Bàn tay hơi nhăn nheo rục rịch mò mẫm l*иg ngực của hắn.
Nếu bàn về việc lấy lòng và phát hiện chỗ mẫn cảm của đàn ông, Khương Linh vẫn kém hơn củ gừng già như Trương Thúy Phân.
Trong bóng tối, Khương Đại Sơn cau mày, gương mặt tỏ vẻ kìm chế cực kỳ, bỗng đâu một cơ thể mềm mại áp sát vào ngực hắn.
Người phụ nữ phủ lên người Khương Đại Sơn.
“Chồng ơi, ưm…Thúy Thúy thật muốn.”
Không biết Trương Thúy Phân đã cởi sạch quần áo trên người từ bao giờ, dù hai bầu ngực trắng nõn hơi rũ xuống nhưng cũng không thể giấu nổi cảnh đẹp ngạo nghễ thời còn son trẻ.
Bàn tay Trương Thúy Phân không ngoan vuốt ve cơ thể người đàn ông, chạm vào thịt mềm bên hông, da^ʍ huyệt ngồi trên côn ŧᏂịŧ của hắn và ma sát liên hồi, dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn ra ào ạt thấm ướt côn ŧᏂịŧ của hắn.
Khương Đại Sơn xoay người rồi đặt bà ta dưới thân, không thèm vuốt ve gì hết đã đâm mạnh côn ŧᏂịŧ cứng rắn, thẳng tắp vào trong tiểu huyệt rộng rãi.
“A, chồng mạnh quá, chơi chết Thúy Thúy.”
“Lẳиɠ ɭơ, nửa đêm không ngủ được lại quyến rũ côn ŧᏂịŧ của chồng, làm chết em, rên nhỏ tiếng thôi, Linh Linh còn ở bên cạnh.”
Nhắc tới Khương Linh khiến Trương Thúy Phân tiết dâʍ ŧᏂủy̠ ra càng nhiều, không những không nhỏ tiếng lại mà còn rên lớn hơn.
“A, nghe thì nghe thôi, cả hai mẹ con em cùng hầu hạ côn ŧᏂịŧ của chồng một thể, chồng tuyệt vời quá, Thúy Thúy sắp không chịu nổi, mạnh lên, nhanh…”
Ngay tại thời khắc mấu chốt, Khương Đại Sơn lại rút côn ŧᏂịŧ ra, trong bóng tối không biết hắn tìm ta một đôi tất chân màu đen ở nơi nào bèn tròng vào côn ŧᏂịŧ, sau đó mới tiếp tục cắm vào tiểu huyệt rộng kia.
Tất chân bị làm đến dính đầy nước, phản chiếu lại ánh sáng dưới ánh trăng, khiến cảm giác bóng loáng và cọ sát được phóng đại.
Tiểu huyệt rộng rãi của Trương Thúy Phân bị chơi đến mức không ngừng run rẩy, kéo bàn tay Khương Đại Sơn đặt lên bầu ngực hơi khô quắp của mình.
Không còn chút cảm giác mềm mại nào, vì vậy hắn chỉ nắn bóp qua loa đôi lần, sau đó cắm mạnh côn ŧᏂịŧ lớn.
Khương Đại Sơn nhắm mắt lại, tưởng tượng người mình đang chơi bên dưới là Khương Linh.
Hắn nghe tiếng thì thầm thì thầm của tiểu huyệt thì chẳng thể sướиɠ nổi, vì vậy hắn cũng không có ý định muốn bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙.
“A, không được, chồng nhanh quá, Thúy Thúy sắp bị chồng làm phun nước, sắp lên trời.”
Trương Thúy Phân ruộng đất khô cằn được tưới tắm, dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong tiểu huyệt phun ra ngoài khiến bà ta nằm xụi lơ trên giường.
Có điều lại khổ cho côn ŧᏂịŧ của Khương Đại Sơn, hắn cảm thấy tẻ nhạt bèn rút côn ŧᏂịŧ ra, nhìn Trương Thúy Phân chìm đắm trong dư vị cao trào, chưa được bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Khương Đại Sơn trần như nhộng, đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.
Phòng Khương Linh không mở đèn, có điều phòng tắm toát lên ánh sáng mờ mờ không rõ.
Hắn khẽ đẩy cửa phòng, cửa phòng tắm “kẽo kẹt” mở ra.
Khương Linh nằm trong bồn tắm không hề hoảng loạn, tay phải nâng cằm, hứng thú lướt nhìn của quý đang được hắn nâng trong tay.
Lúc nãy cô nghe những tiếng rêи ɾỉ của Trương Thúy Phân rất chân thật, theo lý mà nói người đàn ông này cũng đã ăn uống no say mới phải, nhưng bây giờ lại nâng côn ŧᏂịŧ cứng rắn tìm tới đây trông có vẻ cực kỳ đáng thương.
Gương mặt thanh thuần bỗng nở một nụ cười xấu xa.
“Sao nào? Mẹ không hầu hạ côn ŧᏂịŧ của cha tốt sao?”
“Tiểu huyệt dâʍ đãиɠ của mẹ con sao sánh bằng đồ lẳиɠ ɭơ nhà con được?”