Một Lòng Muốn Làm Lương Y Nhà Nông

Chương 6: Đáng sợ ( 2 )

Chương 6: Đáng Sợ ( 2 )

Hậu tri hậu giác Tô Cẩm lập tức có chút luống cuống, trong lúc nhất thời trong lòng của nàng cũng nói không rõ là cảm giác gì.

“Cái kia,” Tô Cẩm lắp bắp: “Về sau, ngươi, ngươi có dự định gì?”

Tần Lãng nhìn về phía nàng, ánh mắt kia rõ ràng rất bình tĩnh, nhưng Tô Cẩm cảm thấy giống như có chút là lạ, giống như là -- tìm tòi nghiên cứu.

Trong lòng Tô Cẩm căng thẳng, chẳng lẽ có chỗ nào nàng đã làm không đúng nên bị lộ tẩy? Nếu như, nếu như hắn phát hiện mình không giống nguyên chủ, có phải sẽ xem mình là yêu quái giao ra ngoài hay không? Có phải mình sẽ bị thiêu chết, hoặc bị trầm đường? ( ** trầm đường : thả trôi sông )

Không, sẽ không! Nguyên chủ đối với hắn vừa sợ hãi vừa chán ghét, lời nói giữa bọn hắn chỉ cần một bàn tay đã có thể đếm ra, hắn không thể nào biết được nguyên chủ là hạng người gì, không gian mà mình có thể tự do phát huy là rất lớn, không thể tự kiềm chế hù dọa chính mình......

Tô Cẩm cố gắng thuyết phục mình phải bình tĩnh trở lại, nàng tỏ ra thản nhiên ngước mắt đón nhận ánh mắt của Tần Lãng.

Tần Lãng nhìn thấy thần sắc biến hóa rất rõ ràng của nàng ở trong mắt, hắn thu hồi ánh mắt, dưới đáy mắt nhanh chóng lướt qua một tia sáng.

Tần Lãng không trả lời mà hỏi lại: “Còn ngươi? Ngươi có dự định gì?”

“Nói tới thì dài dòng lắm, trước tiên chúng ta phải chịu đựng qua mùa đông này. Căn phòng này cần phải được gia cố lại, cũng phải bịt kín khe hở, nếu không chúng ta sẽ không sống qua được tháng chạp, chúng ta còn cần rất nhiều bó củi, việc này tương đối dễ dàng. Khó khăn nhất là đồ ăn...... Ngày mai chúng ta sẽ đi lên núi nhìn xem một chút, xem có thể tìm thấy thứ gì để ăn hay không. Nếu vận khí của chúng ta tốt, cũng có thể tìm được đồ vật có thể đổi tiền, chúng ta còn cần thêm hai bộ quần áo dày. Còn có, những gia vị khác không có cũng không sao, nhưng không thể không có muối...... Đến nỗi những thứ khác, trước tiên có thể giải quyết được những thứ này đã coi như không tệ, những thứ khác sau đó mới nói đi!”

Hôm nay nàng cũng không để ý đến ánh mắt trợn trắng của Phương thị cùng Liễu thị để muốn một chút muối, nhưng cho dù ăn tiết kiệm, nhiều lắm cũng chỉ có thể ăn mười ngày nửa tháng.

Không có muối, đó là việc không thể nào!

Tô Cẩm không có giấu diếm ý nghĩ của mình, vốn dĩ nàng cũng dự định thẳng thắn thành thật nói chuyện cùng hắn, dù sao, tình cảnh hiện tại của bọn họ thực sự rất không tốt, nghèo, nghèo tới cực điểm.

Muốn chịu đựng qua mùa đông này, bọn hắn nhất định phải đồng tâm hiệp lực.

Nước xa không thể cứu được lửa gần, cho dù là Tô Cẩm nàng có một thân y thuật xuất thần nhập hóa, thì có ích lợi gì?

Ở thời đại phong kiến này, một thiếu nữ mặc quần áo rách rưới, gầy gò với sắc mặt vàng như nến, chạy vào trong thành trấn nói mình là thần y, có thể trị bệnh cho người ta sao?

Đừng đùa, không bị người ta xem như người điên bị bắt bị đánh chết coi như là có vận khí tốt rồi !

Trong mọi việc, chỉ có thể từng bước từng bước chậm rãi làm, nước chảy thành sông, mới là thượng sách.

Cuối cùng, Tô Cẩm lại nói: “Bây giờ chúng ta phải sống nương tựa lẫn nhau, ta hy vọng...... Ngươi có thể dứt bỏ thành kiến trước đây, chúng ta, chúng ta sẽ cùng nhau sống thật tốt......”

Thần sắc của Tần Lãng giật giật, sống nương tựa lẫn nhau? Cùng nhau sống thật tốt.....

Hắn cúi đầu nở nụ cười, sau đó nhìn về phía Tô Cẩm: “Được.”

Tiếng cười của hắn có mấy phần thê lương, trong lòng Tô Cẩm đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, nàng đồng tình liếc mắt nhìn Tần Lãng một mắt.

Hai đôi cực phẩm kia cũng không cần nói tới, nhưng hai vợ chồng già cũng không tệ lắm, dù sao bọn họ cũng có ơn dưỡng dục đối với hắn, bây giờ bị một cước đá ra ngoài, trong lòng của hắn nhất định đang rất buồn?

Trong lòng Tô Cẩm mềm nhũn, nàng dùng lời nhẹ nhàng an ủi hắn nói: “Ngươi không cần suy nghĩ quá nhiều, về sau, cuộc sống của chúng ta nhất định sẽ khá hơn.”

Tần Lãng nhìn nàng, cũng không nói chuyện.

Về sau cuộc sống của bọn hắn có thể tốt hay không thì hắn không biết, nhưng hắn biết, người trước mắt tựa hồ đã trở nên không giống lúc trước.

“Ngươi ở nhà chờ, ta đi nhặt một chút củi trở về.”

Tô Cẩm suy nghĩ mình mới vừa khỏi bệnh, lúc này sắc trời đã tối, gió cũng lớn, cũng bỏ đi ý nghĩ muốn đi cùng hắn, gật gật đầu: “Vậy ngươi đi sớm về sớm.”

Ngồi ở trên cái ghế đã cũ nát, thỉnh thoảng còn có gió lạnh thổi vào từ trong khe hở.

Nhìn căn nhà tranh rách nát, Tô Cẩm cười khổ, cuộc sống mới a, cứ như vậy mà bắt đầu!

Lúc này nên làm cơm tối, thế nhưng là, một cây củi cũng không có, Tô Cẩm chỉ có thể chờ Tần Lãng nhặt củi trở lại rồi mới làm.