"Thiếu gia, ngài thật sự muốn thử?”
Gã sai vặt của Quan Hạo Nhiên thấy vậy nhịn không được mở miệng hỏi, sau khi trở về hắn không biết phải giải thích với phu nhân như thế nào nữa.
“Đừng nhiều lời, ngậm chặt miệng cho ta, không được nói bậy.”
Quan Hạo Nhiên hung hăng trừng mắt nhìn gã sai vặt cảnh cáo nói.
------------------------------------------
Sau khi làm cho Giản Vũ Hào bị thương, mấy người của Lê Thiên Duyên liền đi trở về Lê phủ, trên đường đi Trừng Kỳ đột nhiên tò mò hỏi một câu.
“Thiếu gia, cây bút ngài dùng vẽ bùa chính là cây trâm của trưởng tỷ, đúng không?”
Trước đó Trừng Kỳ nhìn thấy Lê Thiên Duyên dùng bút vẽ bùa cảm thấy rất quen mắt, vừa rồi lại nghe thấy người nọ nói Lê Thiên Duyên đòi lại cây trâm Thanh Thái, Trừng Kỳ mới nhớ ra là gặp ở đâu. Lúc trước hắn còn ở Trừng phủ, cũng nhìn thấy trưởng tỷ đã từng mang một cây trâm có hình dáng cùng nhan sắc giống vậy. Lúc ấy hắn liền cảm thấy cây trâm kia thực đặc biệt, nguyên lai là của Lê Thiên Duyên tặng.
“Đúng vậy.”
Lê Thiên Duyên không hề e dè mà gật gật đầu, trong Càn Khôn giới của hắn cây phù bút kém nhất cũng là cấp bậc Địa giai, chờ đến lúc hắn đủ tu vi để sử dụng nó rau kim châm đều mau lạnh, chỉ có thể lấy tài liệu có sẵn chế thành một cây phù bút cấp bậc nửa Hoàng giai dùng tạm.
“Bùa chú của thiếu gia thật lợi hại, vừa rồi người kia bị nổ bay rất xa a.”
Trừng Kỳ vẫn là lần đầu tiên kiến thức uy lực của Bạo Liệt phù, nhịn không được kích động tán thưởng.
“Cũng tạm được.”
Lê Thiên Duyên nhún vai nói, có thể là do cấp bậc của phù bút quá thấp, cho nên làm giảm hiệu quả của Bạo Liệt phù.
Lê Ngọ đang xách theo bao lớn bao nhỏ đi ở phía sau, nghe được hai người phía trước nói chuyện, trên trán không ngừng ra mồ hôi lạnh, thiếu gia chỉ tùy tiện vẽ đại một lá phù đều có thể đem một người võ giã Hậu Thiện tầng năm đã thương thành như vậy. Lê Ngọ càng ngày càng tin tưởng thiếu gia nhà hắn là do La Sát biến thành, chính mình có thể ở trong tay hắn sống đến bây giờ quả thật là mạng lớn.
Trong khi Lê Ngọ đang yên lặng cảm thán cho Giản thiếu gia vận khí không tốt, bất ngờ trong ngõ nhỏ đi ra hai tên nam nhân cường tráng, đem phía trước cùng phía sau đường đi đều chặn lại.
“Ngươi chính là Lê Thiên Duyên?” Một tên đại hán ăn mặc quần áo võ sư hai tay chống nạnh lớn giọng hỏi.
Lê Thiên Duyên nhìn đối phương vài lần, sau khi xác định chính mình không quen biết hai người này mới mở miệng.
“Có chuyện gì sao?”
Hai người này đều là võ giả Hậu Thiên tầng năm, trên cánh tay cùng sau lưng đều có hình xâm đầu hổ, không giống như là võ sư, càng giống bọn bảo kê hơn.
“Thái độ của ngươi như vậy cũng đừng trách chúng ta, có người nhờ bọn ta cho ngươi nếm mùi đau khổ, nếu ngươi thành thật đứng yên chịu đánh, tâm trạng ta vui vẻ lúc ra tay sẽ dứt khoát chút làm ngươi ít đau đớn hơn.”
Đại hán vừa nói ngón tay khớp xương cũng phát ra âm thanh giòn vang, dùng ánh mắt như mèo vờn chuột nhìn ba người trước mặt.
“Là ai sai các ngươi tới đây?”
Lê Thiên Duyên nhìn thẳng tên đại hán đang đi đến gần bọn họ hỏi, sau đó nắm lấy cánh tay của Trừng Kỳ kéo về phía sau.
Nhìn thấy vẻ mặt của thiếu gia vẫn bình tĩnh tự nhiên, ánh mắt của Lê Ngọ nhìn về phía hai tên đại hán cảm thấy có chút đồng tình, trong lòng âm thầm nghĩ, nếu hai tên này nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi xảy ra ở trước cửa dược đường, không biết lúc này còn đủ dũng khí mà chặn đường bọn họ hay không.
“Chuyện này ngươi không cần biết"
Tên đại hán vừa nói xong đã duỗi tay muốn bắt lấy Lê Thiên Duyên, nhưng lại bị đối phương vững vàng đỡ được.
Nhìn thấy bàn tay của Lê Thiên Duyên chỉ bằng một nữa nắm tay của chính mình nhưng sức lực lại vô cùng kinh người, vẻ mặt của tên đại hán không thể tin được mà cúi đầu nhìn Lê Thiên Duyên nói:
“Sao có thể như vậy được?”
“Hổ Tử, ngươi làm gì mà lâu lắc như vậy? Sao còn không mau ra tay.”
Nam tử đang đứng ở phía sau canh chừng nhìn thấy đồng bọn chậm chạp không ra tay, có chút không kiên nhẫn thúc giục một tiếng.
“Thì ra ngươi tên là Hổ Tử, chỉ có nhiêu đây sức lực cũng dám lấy tên này hay là sửa lại thành Miêu nhi đi.”
Lê Thiên Duyên nói xong, liền nhấc chân đá vào mấy chỗ huyệt đạo quan trọng dưới bắp đùi cùng dưới nách của tên đại hán kia, trong nháy mắt đã đem tên này đá bay ra ngoài.
Nam tử đang đứng bên cạnh nhìn thấy đồng bọn bị đánh ngã xuống đất, lúc này mới ý thức được tình huống không thích hợp, lập tức siết chặt nắm tay công kích về phía Lê Thiên Duyên. Tên đại hán vừa rồi bị đá bay cũng từ trên mặt đất bò lên, cùng đồng bọn liên thủ lại đối phó Lê Thiên Duyên, trong miệng còn không ngừng hùng hổ doạ người.
“Con mẹ nó, không phải nói là thu thập một tên tiểu tử Hậu Thiên tầng ba sao? Tên này chỗ nào giống Hậu Thiên tầng ba, chỉ cho có chút bạc, sau khi giải quyết xong trở về cũng phải tìm tên kia lấy thêm tiền mới được.”
Nhìn thấy tên đại hán trước mặt bị chính mình đá trúng huyệt đạo phong bế linh lực, nhanh như vậy liền có thể sinh long hoạt hổ, Lê Thiên Duyên hơi nhíu mày, xem ra hắn vẫn là quá coi thường mấy tên võ giả.
Lê Thiên Duyên lại lần nữa vận chuyển linh lực đánh vào mấy chỗ huyệt đạo trên người tên đại hán, lần này Lê Thiên Duyên tăng thêm mấy phần sức lực, tên đại hán bị đánh trúng chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên trở nên tê mỏi, sau đó liền mất đi tri giác ngã xuống đất.
Giải quyết xong một tên, Lê Thiên Duyên lại lấy ra một lá bùa con rối, dán trên lưng tên còn lại, thân hình của tên kia ngay tức khắc không chịu khống chế liền đổi hướng, vốn dĩ đang dùng nắm tay công kích Lê Thiên Duyên, lúc này lại đánh vào trên người tên đồng bọn đang nằm trên mặt đất, đem tên không thể động đậy kia đánh cho ngất xỉu đi.
“Thiếu gia, ngươi có bị thương không.”
Trừng Kỳ nhìn thấy hai người xa lạ trước mặt, một người thì ngất xỉu, một người khác thì đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, liền chạy đến bên cạnh Lê Thiên Duyên nắm chặt cánh tay hắn xem xét tình huống. Tuy rằng biết Lê Thiên Duyên rất mạnh, nhưng khi thấy hắn cùng cùng hai tên nam tử cường tráng đánh nhau, vẫn làm Trừng Kỳ cảm thấy kinh hồn táng đảm.
“Ta không có việc gì.”
Lê Thiên Duyên cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay bị Trừng Kỳ nắm lấy, lại thấy vẻ lo lắng trên mặt Trừng Kỳ, cũng mặc kệ cho hắn nắm, sau đó lại nhìn về phía tên đại hán bị dán bùa con rối hỏi.
“Ta hỏi ngươi lần nữa, là ai sai các ngươi tới.”
Tên đại hán còn lại không có trả lời vấn đề của Lê Thiên Duyên, vẻ mặt hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn hỏi, “Ngươi đối ta làm cái gì?”
Lê Thiên Duyên không muốn cùng tên này nói nhiều, lập tức lấy ra một viên thuốc nhỏ màu xanh đối Lê Ngọ nói, “Lê Ngọ, đem viên thuốc này nhét vào miệng hắn.”
Nghe được Lê Thiên Duyên gọi, Lê Ngọ ngay lập tức đi lên tiếp nhận viên thuốc, run rẩy mà nhét vào trong miệng của tên đại hán đang đứng bất động, nhìn thấy đối phương dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống trừng hắn, Lê Ngọ kiềm chế không được mà nuốt nước miếng.
Đợi đến khi tên đại hán kia đem viên thuốc nuốt xuống, Lê Thiên Duyên mới hỏi lại lần nữa.
“Là ai sai các ngươi tới.”
“Là nhị lão gia của Lê phủ.”
Lúc này tên đại hán còn lại vừa nghe thấy Lê Thiên Duyên hỏi chuyện lập tức phản xạ có điều kiện mở miệng trả lời, sau khi nói xong, vẻ mặt giống như là gặp quỷ nhìn chằm chằm Lê Thiên Duyên.
Ngược lại là Lê Ngọ đối thủ đoạn của Lê Thiên Duyên đã chết lặng, nhìn thấy tên đại hán đang đứng ngoan ngoãn nói ra lời nói thật, trong lòng cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Đáp án này cũng là trong dự đoán của Lê Thiên Duyên, trước đó hắn cũng nghe được hạ nhân của Lê phủ bàn tán rất nhiều lần, nói Lâm thị ồn ào muốn Lê Côn báo thù cho Lê Hoành, cho nên lúc nhìn thấy hai người này xuất hiện, Lê Thiên Duyên cũng đã đoán được.
“Ông ta căn dặn các ngươi thế nào?” Lê Thiên Duyên lại hỏi tiếp nói.
“Đánh gãy một chân của Lê Thiên Duyên làm nửa đời sau của hắn chỉ có thể trở thành một tên què.” Tên đại hán nói.
“Đây đúng là một ý tưởng không tồi.”
Lê Thiên Duyên nghe xong, ánh mắt lộ ra hứng thú.
“Lê Ngọ, ngươi đưa Thiếu phu lang đi tới phía trước chờ ta.”
“Vâng, thiếu gia.”
Nhìn thấy tươi cười trên mặt thiếu gia, Lê Ngọ rùng mình một cái, lần trước nhìn thấy vẻ mặt này của Lê Thiên Duyên, chính là lúc hắn bị hạ Huyết Nô chú.
“Thiếu phu lang, chúng ta đi tới phía trước chờ thiếu gia đi.”
Lê Ngọ cung kính đối Trừng Kỳ nói, trong lòng lại âm thầm nói thêm một câu "để tránh cho nhìn thấy gương mặt thật của thiếu gia, sau này đi ngủ đều gặp ác mộng".
Trừng Kỳ nghe vậy chớp chớp mắt, có chút luyến tiếc buông ra cánh tay Lê Thiên Duyên, mỗi bước đi đều lưu luyến không thôi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời đi theo Lê Ngọ ra khỏi ngõ nhỏ, chỉ là đi đến cách đó không xa Trừng Kỳ lại không có tiếp tục đi nữa mà dừng lại chờ Lê Thiên Duyên tới tìm hắn.
“Thiếu phu lang, ngài có mệt hay không, có muốn tìm một chỗ nào đó ngồi xuống nghỉ tạm không.”
Lê Ngọ thấy Trừng Kỳ không hề chớp mắt cứ nhìn chằm chằm phía sau, liền ân cần đi lên dò hỏi.
“Không cần, ta muốn ở đây chờ thiếu gia.”