Lê Thiên Duyên rời đi Thanh Trúc Uyển không bao lâu, liền có một vị ma ma thân hình cường tráng mang theo mấy cái gia đinh đi vào trong viện. Lúc này Thanh Trúc Uyển chỉ có Trừng Kỳ, Tiểu Liễu cùng Lê Ngọ, đột nhiên nhìn thấy một đám người ào ạt tiến vào, Trừng Kỳ còn tưởng rằng mấy người này lại tới bắt hắn đi Tĩnh Tâm đường quỳ gối, ngay tức khắc khẩn trương mà nắm chặt lấy góc áo của Tiểu Liễu.
“Thiếu phu lang đừng sợ, sẽ không có việc gì.”
Tiểu Liễu nhìn thấy những người này, trong lòng cũng sợ hãi, dựa theo hai ngày nay thiếu gia đối xử với Thiếu phu lang tốt như vậy, là sẽ không để Thiếu phu lang bị phạt.
Cùng Tiểu Liễu bất đồng, Lê Ngọ vừa nhìn thấy người tiến vào, gương mặt ngay lập tức cười tươi đi lên đón.
“Hình ma ma, hôm nay ngài tới đây là có việc gì sao?”
“Ta nghe nói thô sử hạ nhân trong Thanh Trúc Uyển không tuân theo quy củ, nên lại đây điều tra xem có việc này hay không.” Hình ma ma nói chuyện đôi mắt lại cố ý liếc nhìn Tiểu Liễu.
Lê Ngọ nghe xong ra vẻ kinh ngạc nói, “Hình ma ma, ngài đây là nghe ai nói, sao có chuyện này được.”
“Có hay không, đi vào điều tra sẽ biết.” Hình ma ma nói xong liền dùng mắt ra hiệu cho gia đinh ở phía sau.
Hình ma ma là quản sự quản lý hạ nhân trong Lê phủ, Tiểu Liễu từ nhỏ đã sống ở đây đương nhiên cũng biết nàng, nghe đến đây liền biết mấy người này là nhằm vào hắn mới tới, trên mặt lộ ra một tia cười khổ.
Trừng Kỳ vẫn còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, đã thấy hai nam nhân đi vào phòng của hắn cùng Tiểu Liễu, nhìn thấy tay nải của mình bị một người nam nhân từ dưới giường lấy ra tới, trong đầu đột nhiên “Ong” một tiếng.
------------------------------------
Hồng gia đứng hàng thứ ba trong tứ đại gia tộc ở Tấn Thành, lúc trước Hồng Mạn vì hai nhà ích lợi mới cùng Lê Bùi liên hôn, đồng dạng đều là xuất thân từ võ giả thế gia, Hồng Mạn cũng là võ giả Tiên Thiên tầng hai, chỉ thấp hơn Lê Bùi một cấp, hơn nữa tính tình còn dịu dàng rộng rãi, ở Lê phủ rất được nhiều người tôn trọng sùng bái.
Hồng thị là Lê phủ đương gia chủ mẫu, nơi ở đương nhiên cùng những người khác không giống nhau. Nàng trụ chính là một tòa nhà có ba sân, trong viện còn thiết lập cao cấp trận pháp phòng hộ, ngay cả cường giả Tiên Thiên tầng chín cũng rất khó xông vào đây.
Khi Lê Thiên Duyên đi vào đã thấy Hồng thị đang ngồi ở nhà chính chờ hắn, một cảm giác áp bách vô hình lập tức bao phủ xung quanh làm Lê Thiên Duyên hơi khó chịu mà nhíu mày, xem ra võ giả cấp bậc Tiên Thiên cùng võ giả Hậu Thiên khác biệt đúng là không nhỏ.
Sau khi vận chuyển linh lực đi một vòng trong cơ thể, Lê Thiên Duyên mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, sau đó mới đi lên vài bước ôm quyền hành lễ.
“Gặp qua phu nhân.”
Hồng thị nhìn thấy phản ứng của Lê Thiên Duyên cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ làm ma ma bưng trà cho hắn.
“Ngồi đi.”
“Hôm qua ta nghe hạ nhân nói, ngươi chạy đến sân luyện công luận võ với người ta, xem ra thân thể đã hoàn toàn khỏi hẳn, bất quá ngươi bắt đầu luyện võ từ khi nào, sao trước kia không nghe ngươi nói qua.” Hồng thị ra vẻ quan tâm hỏi Lê Thiên Duyên.
“Chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi, không đáng để nhắc tới.” Lê Thiên Duyên ngồi xuống sau đó nhẹ nhàng trả lời.
“Có thể làm Lê Hoành bị thương thực lực ít nhất cũng phải là Hậu Thiên tầng hai, sao có thể nói là múa rìu qua mắt thợ được. Hơn nữa Lê Hoành dù sao cũng là đường đệ của ngươi, sao lại ra tay nặng như vậy.”
“Phu nhân nói đúng, lần sau ta sẽ chú ý.” Lê Thiên Duyên không đau không ngứa trả lời.
Hồng thị bị lời này của hắn làm cho nghẹn họng nói không nên lời, lập tức nói sang chuyện khác, “Sao ngươi không dẫn Trừng Kỳ lại đây, ta biết ngươi không thích song nhi kia, nhưng hiện tại hắn đã là phu lang của ngươi, về sau cũng nên cùng hắn ở chung cho tốt.”
“Ta cũng định dẫn hắn lại đây thỉnh an phu nhân, nhưng hôm trước không hiểu sao Lục muội lại chạy đến Tĩnh Tâm Đường dùng roi đánh hắn, lúc này vẫn còn ở trong phòng dưỡng thương đâu, cho nên không thể tới đây được.” Lê Thiên Duyên đang nói chuyện nhưng đôi mắt lại nhìn về phía rèm cửa sau lưng Hồng thị.
Hồng thị nghe vậy, trên mặt tươi cười liền cứng đờ, “Ngày đó ngươi đột nhiên ngã bệnh, trong lòng ta cũng rất khó chịu, dưới sự tức giận đã phạt Trừng Kỳ đi Tĩnh Tâm đường quỳ gối, không nghĩ tới tiểu Uyển lại xúc động như vậy, ngươi đừng nên trách nàng.”
Lê Thiên Duyên nghe vậy, trong lòng nghĩ thầm, đạo hạnh của Hồng thị mạnh hơn nha đầu Trừng Tư kia nhiều, cư nhiên chỉ dùng một câu đã đem chuyện Lê Uyển ngang ngược đánh người biến thành quan tâm hắn nên mới trút giận lên Trừng Kỳ.
“Phu nhân nói quá lời, thân thể Trừng Kỳ vẫn còn suy yếu, hiện tại phải nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể khỏi hẳn, nếu phu nhân lo lắng cho Kỳ ca nhi như vậy, cứ cho ta mấy ngàn lượng mua chút đồ bổ cho Kỳ ca nhi là được.”
Lê phu nhân còn chưa kịp mở miệng, Lê Uyển đang tránh ở trong phòng đã vọt ra nói: “Dựa vào cái gì cho ngươi bạc, hôm qua ngươi cũng đem Lê Hoành đánh trọng thương, sao không thấy ngươi cho hắn bạc, kêu mẫu thân ta cho tên sửu bát quái kia mấy ngàn lượng bạc, ngươi đừng có nằm mơ.”
“Ta cùng Lê Hoành là ở sân luyện công thi đấu, Lục muội cũng là võ giả chẳng lẽ không hiểu quy tắc thi đấu, hơn nữa Trừng Kỳ là người mà phu nhân thay ta làm chủ cưới vào cửa, Lục muội vừa mở miệng một câu một cái sửu bát quái kêu, là đang nói ánh mắt của phu nhân không tốt sao?” Lê Thiên Duyên khó hiểu nhìn Lê Uyển nói.
“Được rồi, đừng nói nữa.” Hồng thị ra tiếng cắt ngang, nha đầu Lê Uyển này quá thiếu kiên nhẫn.
“Lưu ma ma, đi lấy năm mươi lượng bạc đưa cho Tam thiếu gia.”
“Nương.”
Lê Uyển vừa nghe vậy, ngay tức khắc không vui dậm chân.
Hồng thị cũng không quan tâm đến nàng, chỉ đối Lê Thiên Duyên nói, “Thiên Duyên, ngươi cũng đừng chê ít, Thừa nhi đi tiên tông, Lê phủ của chúng ta tuy rằng đi theo thơm lây, nhưng bên kia tiêu phí cũng không nhỏ, vì mua linh thạch tu luyện đã tốn rất nhiều bạc, hiện tại ta cũng không có dư dả gì.”
Lê Thiên Duyên nghĩ, năm mươi lượng bạc tuy rằng hơi ít, nhưng có vẫn đỡ hơn là không.
“Vậy ta thay phu lang cảm tạ phu nhân.”
Hôm nay ra cửa một chuyến, có thể lấy lại cây trâm lại còn được thêm năm mươi lượng bạc vẫn là rất có lời, Lê Thiên Duyên tiếp nhận bạc, làm trò Lê Uyển mà ước lượng, sau đó liền cáo từ rời đi.
Lê Thiên Duyên vừa đi, Lê Uyển không vui kéo tay Hồng thị oán trách nói: “Nương, ngươi vì cái gì lại tốt với hắn như vậy, đã có người muốn ra tay gϊếŧ hắn, ngài còn đi đem Lê Thiên Duyên cứu trở về làm gì.”
“Ngươi chỉ là một cái tiểu nha đầu, biết cái gì mà nói, Ân Dung tiện nhân kia đáng chết, nếu để Lê Thiên Duyên cũng chết dễ như vậy, thì quá tiện nghi cho hắn.”
Hồng Mạn sao có thể quên được, lúc trước khi nàng khó sinh, tiện nhân kia đã dùng thủ đoạn gì đem Lê Bùi cùng mấy cái bà đỡ toàn bộ lưu tại trong viện của nàng ta.
Con của nàng ta mới vừa sinh ra, Lê Bùi đã cho hắn lấy tên Lê Thiên Duyên, đây là muốn cho hắn giúp Lê gia kéo dài hương khói sao, ngược lại là Thừa nhi của nàng, hắn mới là con vợ cả của Lê phủ, Lê Bùi một ánh mắt cũng chưa từng cho, lấy tên cũng là tùy tiện lấy đại, nếu không phải nàng đem nhà mẹ đẻ dọn ra, làm sao Lê Bùi lại chịu sửa lại thành Thiên Thừa.
Nàng muốn cho Lê Thiên Duyên tồn tại, làm Lê Bùi nhìn thấy nhi tử mà hắn thích nhất trở thành phế vật. Kỳ quái chính là Lê Thiên Duyên rõ ràng đã dùng Xích Gan thảo, lại không có tàn phế còn giống như người không có chuyện gì mà đi sân luyện công thi đấu với người ta, cũng không biết là nơi nào ra vấn đề.
Lê Thiên Duyên còn chưa đi xa, cũng nghe được đoạn nói chuyện của Hồng thị cùng Lê Uyển, bước chân hơi dừng lại, sau đó làm như không có chuyện gì tiếp tục đi về phía trước.
Hắn còn tưởng rằng người hạ độc nguyên chủ chính là người của đại phòng, hiện tại xem ra là không phải, nếu Hồng thị không muốn để nguyên chủ chết, chỉ muốn phế đi hắn, vậy người hạ độc nguyên chủ lại là ai.
Lê Thiên Duyên nghĩ không ra, cũng không làm khó bản thân, sau này chỉ cần cẩn thận hơn một chút là được, nếu như người kia còn muốn gϊếŧ hắn cũng không dễ dàng thực hiện được.
Nghĩ vậy, Lê Thiên Duyên liền nhàn nhã đi trở về, vừa tới gần Thanh Trúc Uyển liền cảm thấy không thích hợp, bên trong có vài loại hương vị hỗn tạp đan xen với mùi U hương của Trừng Kỳ, chẳng lẽ có người lạ ở trong Thanh Trúc Uyển.
------------------------------------------------
Lúc này trong Thanh Trúc Uyển
Hình ma ma một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Tiểu Liễu đang bị hai gia đinh đè ở trên mặt đất nói, “Ngươi còn có gì để giải thích, không chỉ ở trong nhĩ phòng của gã sai vặt còn cùng chủ tử ngủ trên một cái giường, trước kia không có ai dạy dỗ quy cũ của Lê phủ cho ngươi sao?”
“Là ta cho Tiểu Liễu ngủ ở trong phòng, cũng là ta bắt hắn ngủ trên giường, đều là ta làm, các ngươi không được đánh Tiểu Liễu.”
Biết chính mình đã gây ra họa, sau khi bị người đẩy ra, Trừng Kỳ lại chạy về ôm lấy Tiểu Liễu, trong miệng còn không ngừng khóc nói.
---------------------------------------------------
Nếu các bạn cảm thấy truyện của mình hay hãy đề cử cho mình nhé ^^