Con Vợ Lẽ Tu Tiên

Chương 12

Lê Thiên Duyên nhìn mặt Trừng Kỳ, tiểu gia hỏa này còn chưa trưởng thành, bộ dáng đã tinh xảo như vậy, dựng chí bên mắt trái càng thêm đỏ tươi ngay cả cái bớt cũng che không được nhan sắc của nó, cũng may mắn là có cái bớt này giúp hắn che chắn, nếu không với bộ dáng này không biết sẽ gây ra cho hắn bao nhiêu tai họa.

“Có những thứ vừa sinh ra đã có sẵn không thể thay đổi, nếu ngươi không có cách nào làm nó mất đi, vậy hãy học cách khống chế tâm trí của bản thân cho tốt, phải nhớ kỹ, chỉ có vận mệnh là thứ duy nhất chính mình có thể nắm ở trong tay.” Lê Thiên Duyên giơ tay xoa đầu Trừng Kỳ nói.

Người mang Âm Nguyên thể bởi vì âm khí tích tụ quá nhiều dễ sinh ra buồn bực, từ nhỏ lại gặp trắc trở, chỉ có vài người là có thể từ trong nghịch cảnh trưởng thành lên, nhưng cuối cùng đều lạc lối. Lê Thiên Duyên không hy vọng sau này Trừng Kỳ sẽ biến thành như vậy.

Trừng Kỳ nghe vậy, vẻ mặt ngây thơ mờ mịt suy nghĩ lời nói của Lê Thiên Duyên.

Tiểu Liễu tránh ở trong một góc nhìn hai người nói chuyện, tuy rằng không nghe được gì, nhưng biểu tình trên mặt lại rất vui vẻ, nghĩ thầm, quan hệ của thiếu gia cùng Thiếu phu lang thật là càng ngày càng tốt.

Lê Thiên Duyên cùng Trừng Kỳ trò chuyện vài câu, liền nhìn thấy Lê Ngọ đã bưng đồ ăn sáng tới, còn không quên nhắc nhở Lê Thiên Duyên.

“Thiếu gia, hôm nay ngài nhớ phải đi thỉnh an phu nhân a.”

Lê Ngọ không nhắc hắn, Lê Thiên Duyên cũng quên mất việc này, xem ra hôm nay phải đến chỗ Hồng thị một chuyến, bất quá Lê Thiên Duyên cũng phát hiện ra khi Lê Ngọ vừa nhắc đến phu nhân, Trừng Kỳ liền rụt cổ lén trốn đi, xem ra tiểu gia hỏa này là không muốn đi chung với hắn.

Hôm nay Lê phủ trông rất náo nhiệt, Lê Thiên Duyên vừa đi ra Thanh Trúc Uyển không xa, liền nghe được rất nhiều lời bàn tán xôn xao từ khắp nơi trong Lê phủ không ngừng truyền tới trong tai.

“Hôm qua, ta nghe nói nhị phòng đi tìm phùng dược sư, xem ra Hoành thiếu gia bị thương rất nặng, cũng không biết đã đỡ chưa.”

“Ta còn nghe được Hạ Nhi hầu hạ ở nhị phòng nói, đêm qua Lâm thị đã tìm Nhị lão gia khóc lóc kể lể, nói là thương thế của Hoành thiếu gia ít nhất phải điều dưỡng hơn một năm mới có thể tốt lên, làm Nhị lão gia giúp nàng làm chủ.”

“Thật sự nghiêm trọng như vậy?”

“Lúc ấy có rất nhiều người đều thấy, là do Hoành thiếu gia kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước, lại còn đánh lén người khác, vậy mà Lâm thị còn có mặt mũi để náo loạn, huống chi thân phận của tam thiếu gia còn tôn quý hơn cả Hoành thiếu gia, Nhị lão gia chưa chắc có thể làm gì được.”

“Tính tình của Lâm thị ngươi còn không biết sao, nàng chính là một người thích càn quấy, nhờ có vẻ bề ngoài tốt hơn người khác một chút mới có thể làm Nhị lão gia mê mẩn đến đầu óc choáng váng.”

----------------------------------------------------------------------

“Sáng nay ta nhìn thấy xe ngựa của Trừng phủ chạy vào hậu viện, là người của Trừng gia tới sao?”

“Là Trừng đại tiểu thư tới đây tìm Lục tiểu thư, lúc này vẫn còn ở trong viện của phu nhân đâu.”

“Nàng tới đây làm gì, lúc trước bởi vì hôn sự của Tam thiếu gia, quan hệ của hai nhà vẫn còn cứng đờ đâu.”

“Nghe nói Trừng phu nhân đang có ý đem Trừng đại tiểu thư gả cho Đại thiếu gia nhà chúng ta, hình như phu nhân cũng không có ý định cự tuyệt.”

“Cái gì? Đại thiếu gia sao có thể lấy người như vậy được, loại nữ nhân dễ thay lòng như Trừng Tư thật sự không xứng với Đại thiếu gia.”

“Trừng đại tiểu thư không xứng, vậy chẳng lẽ…… Ngươi xứng sao.”

“Nói bậy bạ gì đó, ta không có ý này.”

“Đừng có mà chối, ta đã sớm biết, ngươi đang âm thầm thích đại thiếu gia đâu.”

“Ngươi muốn chết sao, nói nhỏ thôi, nếu để người khác nghe thấy chúng ta nhất định sẽ chết chắc.”

Lê Thiên Duyên nghe đến đó liền lắc đầu, cảm thấy vị cô nương này ánh mắt không được tốt, thế gian này có nhiều nam nhân tốt như vậy lại đi thích Lê Thiên Châu, nhìn tướng mạo của Lê Thiên Châu liền biết sau này khẳng định cũng sẽ bạc tình giống Lê Bùi.

Bất quá hôm nay Trừng Tư lại đột nhiên tới Lê phủ, không biết là trùng hợp hay là do có người cố ý an bài, bởi vì từ trước đến nay Hồng thị rất giỏi việc gϊếŧ người vô hình.

Vì sao Lê Thiên Duyên vừa mới sinh ra, tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ có linh căn, thậm chí còn tin tưởng sau này hắn có thể đi vào tiên tông, còn không phải là do Hồng thị giở trò sao, phủng sát một người so trực tiếp chèn ép người đó dễ hơn rất nhiều.

Từ khi nguyên chủ còn nhỏ, Hồng thị đã cố ý dung túng hắn, thậm chí dưới sự xúi giục của nàng, quan hệ của nguyên chủ cùng Ân thị cũng trở nên càng ngày càng xa cách.

Nếu nguyên chủ thật sự trắc ra Tam linh căn, Hồng thị có thể lợi dụng hắn được đến chỗ tốt, nếu là ngược lại, không cần nàng ta ra tay nguyên nhân cũng sẽ tự sụp đổ.

“Ngươi tới đây làm gì, ta sẽ không gả cho ngươi, nếu ngươi vẫn còn vọng tưởng thì nên chết tâm đi.”

Lê Thiên Duyên vừa đi đến ngoài cửa chính viện của Hồng thị, liền đυ.ng phải Trừng Tư đang từ bên trong ra tới, cuối cùng cũng xác định hôm nay Trừng Tư tới đây là có người cố tình sắp xếp.

“Ngươi nghe rõ chưa.” Trừng Tư thấy Lê Thiên Duyên vẫn luôn im lặng không nói, cho rằng hắn không nghe thấy lời của nàng.

Sau khi Lê Thiên Duyên nhìn kỹ Trừng Tư vài lần, liền nhịn không được cười nhạo ra tiếng, “Nếu ngươi cũng biết hai chúng ta không có khả năng, vậy ngươi cũng nên đem tín vật đính ước trả lại cho ta đi.”

Nếu Lê Thiên Duyên nhìn không lầm thì trên đầu Trừng Tư mang trâm cài, chính là nguyên chủ dùng hết tiền để dành mới mua được, loại khoáng thạch cao cấp này có là dùng để chế tạo thành pháp khí cho võ giả cấp cao sử dụng, cho dù chỉ là dùng vật liệu thừa của nó làm thành trang sức, mỗi một bộ giá cả cũng rất xa xỉ.

“Ngươi, ngươi, ta khi nào nhận tín vật đính ước của ngươi.” Thấy Lê Thiên Duyên thay đổi thái độ, Trừng Tư không thể tin được mà trừng lớn hai mắt.

“Cây trâm trên đầu của ngươi là ta tặng, nếu không phải dùng làm tín vậy đính ước, chắc ta ăn no rững mỡ hay gì mà dùng số tiền lớn như vậy mua thứ này.” Lê Thiên Duyên cũng không lưu tình mà dỗi lại.

Nếu không phải Trừng Tư vừa thấy mặt hắn liền hùng hổ doạ người, Lê Thiên Duyên cũng không rảnh cùng một tiểu nha đầu đôi co với nhau, bất quá nếu Trừng Tư tự mình đưa tới cửa, hắn cũng không ngại lấy lại đồ vật của mình.

Trừng Tư vừa nghe vậy, theo bản năng giơ tay lên che lại cây trâm trên đầu, cây trâm này là món trang sức nàng thích nhất, thường ngày cũng hay mang, lại quên mất là do Lê Thiên Duyên tặng.

“Đây rõ ràng là……”

“Cây trâm này rõ ràng là phu nhân của chúng ta mua cho tiểu thư, Lê thiếu gia không thể bôi nhọ tiểu thư nhà ta.” Tỳ nữ Thu Linh ở phía sau Trừng Tư thấy vậy liền đi lên trước mặt Lê Thiên Duyên cãi lại.

Trừng Tư nghe tỳ nữ nói như vậy cảm thấy có chút không ổn, nhưng nghĩ đến Lê Thiên Duyên cũng không có chứng cứ, cho nên nàng cũng không có ngăn cản.

“Không nghĩ tới, tỳ nữ của ngươi còn không biết xấu hổ hơn cả ngươi.”

Lê Thiên Duyên nhìn hai người trước mắt đều không biết xấu hổ rất là chán ghét, thật không hiểu nỗi ánh mắt của nguyên chủ bị gì lại đi thích nàng ta. Mặc dù Trừng Tư lớn lên đúng là đẹp thật, đáng tiếc tính tình lại khó ưa như vậy.

So với tiểu gia hoả nhà mình đúng là một trời một vực, Lê Thiên Duyên hiện tại chỉ cảm thấy thật may mắn không cưới phải nàng ta.

“Ngươi……”

Trừng Tư từ trước đến nay đi đến nơi nào cũng được người khác quan tâm lấy lòng, chưa bao giờ gặp phải tình huống như hôm nay, bị Lê Thiên Duyên nói một câu làm cho mặt đỏ tai hồng.

“Lê thiếu gia, mong ngươi tự trọng.”

Thu Linh cũng không nghĩ tới Lê Thiên Duyên sẽ nói như vậy, thấy tiểu thư bị hắn chọc tức giận mặt đều đỏ bừng liền vội vàng mở miệng giải vây.

“Xin hỏi Trừng tiểu thư, Trừng phu nhân mua cây trâm này ở đâu, có chứng từ sao, trong tay ta vẫn còn giữ lại chứng từ mua bán. Nếu Trừng tiểu thư không tin có thể đi theo ta đến Lai Bảo Các một chuyến, là có thể biết được cây trâm trên đầu của ngươi có phải do ta mua hay không, nếu không phải cũng có thể trả lại danh dự cho ngươi.” Lê Thiên Duyên tươi cười nhìn Trừng Tư nói.

“Có thể là do trang sức của ta quá nhiều, nên Thu Linh mới nhớ lầm, nếu ngươi nói đây là tín vật đính ước vậy ta trả lại cho ngươi là được.” Trừng Tư đương nhiên không có khả năng cùng Lê Thiên Duyên đi Lai Bảo Các, có chút bực bội mà gỡ xuống cây trâm ném trả cho hắn.

Cây trâm còn chưa kịp rơi xuống đất, Lê Thiên Duyên đã dùng chân tiếp được, trong nháy mắt cây trâm đã nằm trên tay hắn, “Đúng là cây trâm này rồi, nếu đã không còn liên quan gì tới nhau, đồ vật vẫn nên trả lại thì tốt hơn, nếu không Trừng tiểu thư lại mỗi ngày mang tín vật của ta đi khắp nơi, ta cũng cảm thấy khó chịu.”

Trừng Tư thấy Lê Thiên Duyên nói xong không hề quay đầu lại liền đi vào chính viện, đến khi thân ảnh của hắn biến mất ở cửa, liền bắt đầu cáu giận cho tỳ nữ một bạt tai, “Ai mượn ngươi nhiều chuyện.”

Hiện tại cây trâm không có còn ném mặt mũi, biết vậy vừa rồi nàng liền trả ngay cho hắn là tốt rồi.

Động tĩnh bên ngoài Lê Thiên Duyên đương nhiên đều nghe được, bất quá hắn cũng không phải là nguyên chủ cho nên cũng không thèm thương hương tiếc ngọc, nhún nhún vai liền đem cây trâm cất đi, hắn còn đang lo không có đồ vật để sử dụng đâu.