Con Vợ Lẽ Tu Tiên

Chương 11

Ân gia tuy rằng xuống dốc nhưng cũng từng là Quan Châu Thành đỉnh cấp thế gia, năm đó Ân Dung vì tình lang cho dù làm thϊếp cũng muốn gả vào Lê phủ. Ân phụ đối việc này cực kỳ bất mãn đã tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với nữ nhi, bất quá lúc Ân Dung ra phủ, Ân mẫu vẫn âm thầm cho nàng hai món trang sức, là một cây trâm cài tóc cùng một cái vòng tay. Hai thứ này đều dùng ngọc thạch thượng đẳng chế tạo thành, ở thành trấn nhỏ như Tấn Thành rất khó gặp được, Lê Thiên Duyên đã từng muốn lấy lòng Trừng Tư đã trộm cây trâm đem tặng nàng.

Ân thị biết được chuyện này tuy rằng tức giận, lại sợ quan hệ của hai mẹ con xấu đi nên cũng không nói cái gì, hơn nữa lúc ấy Trừng Tư cùng Lê Thiên Duyên còn có hôn ước bằng miệng, về sau nàng ta chính là con dâu của nàng nên cũng đành bỏ qua, đem vòng tay cẩn thận cất giữ lên.

Trong khoảng thời gian Ân thị bệnh nặng, Lê Thiên Duyên bởi vì không được vào tiên tông, còn bị Trừng Tư lạnh nhạt, cả ngày đều như người mất hồn, cũng chưa từng đi Hải Đường Các vấn an lần nào, đến khi nghe được tin Ân thị qua đời, nguyên chủ mới bắt đầu tỉnh táo lại.

Nghĩ đến Ân thị đến lúc chết cũng không thể nhìn thấy mặt nhi tử, Lê Thiên Duyên âm thầm than thở một tiếng.

Nhìn thấy sắc trời đã không còn sớm, Lê Thiên Duyên chỉ có thể rời đi, xem ra ngày mai hắn phải đến chỗ Hồng thị một chuyến, trong Lê phủ người có thể lấy đi đồ vật của Hải Đường Các cũng chỉ có một mình Lê phu nhân.

Vừa đến gần Thanh Trúc Uyển, Lê Thiên Duyên liền ngửi được mùi U hương quen thuộc, cảm thấy thoải mái vô cùng, bước chân không tự chủ được nhanh hơn rất nhiều.

Mới vừa bước vào cửa, đập vào mắt là một thân ảnh nho nhỏ đang quơ chân múa tay, đến khi thấy rõ thân ảnh kia là ai, Lê Thiên Duyên suýt chút nữa bị động tác kì quái của Trừng Kỳ chọc tức cười.

“Ngươi đây là đang làm gì?”

“Ta đang đánh quyền, mấy động tác này là Tiểu Liễu mới vừa dạy ta.” Trừng Kỳ nhìn thấy Lê Thiên Duyên đã trở lại, chạy nhanh thu hồi tư thế đứng ngay ngắn lại.

“Tiểu Liễu dạy ngươi? Ngươi đánh lại một lần nữa cho ta xem thử.” Lê Thiên Duyên liếc mắt nhìn Tiểu Liễu một cái, không biết Tiểu Liễu đã dạy Trừng Kỳ quyền pháp gì lại kì quái đến vậy.

“Nga.”

Có Lê Thiên Duyên ở đây Trừng Kỳ tuy rằng có chút khẩn trương, nhưng vẫn nghe lời đánh lại một lần nữa.

Nhìn thấy tay chân của Trừng Kỳ không hề phối hợp, còn có biểu tình nghiêm túc trên mặt Trừng Kỳ cùng động tác không hợp nhau, Lê Thiên Duyên thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tới, phát hiện bên cạnh Tiểu Liễu cũng đang cố nén cười, cuối cùng cũng biết được vấn đề là ra ở đâu a.

“Ta đánh xong rồi.”

Thật vất vả đem mấy động tác đánh xong, Trừng Kỳ mệt đến mức ra mồ hôi đầy đầu, đôi mắt nhìn Lê Thiên Duyên lại lấp lánh tỏa sáng như cầu khen ngợi.

“Ân…… Đánh khá tốt.”

Lê Thiên Duyên nhịn không được liền duỗi tay xoa đầu Trừng Kỳ khen ngợi, đã lâu lắm rồi hắn chưa từng gặp được người nào thú vị như vậy.

Đến khi Lê Thiên Duyên đã đi vào sương phòng, Trừng Kỳ mới giơ tay sờ lêи đỉиɦ đầu, trong lòng cảm thấy có thứ gì đó đang lên men, vừa ngứa lại ấm áp.

Buổi tối, Tiểu Liễu làm xong việc trở lại phòng, liền nhìn thấy Trừng Kỳ đang lén lút để tai sát vào vách tường trong phòng, cảm thấy kỳ quái hỏi, “Thiếu phu lang đang tìm đồ vật sao?”

Trừng Kỳ bị Tiểu Liễu làm cho hoảng sợ, vội vàng đứng dậy xua tay nói, “Không có, không có.”

Tiểu Liễu rất nhanh đã hiểu được vừa rồi Trừng Kỳ đang làm gì, trên mặt tươi cười hiện lên vài phần trêu ghẹo.

“Thiếu phu lang nên nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm ngày mai là có thể nhìn thấy thiếu gia.”

“Không phải như ngươi nghĩ đâu.” Trừng Kỳ bị lời nói của Tiểu Liễu làm cho mặt đỏ tai hồng, có chút hoảng loạn giải thích.

Hắn chỉ là muốn nghe xem đêm nay Lê Thiên Duyên có lại đi ra hồ tắm rửa nữa không, nhưng nghe cả buổi tối một chút thanh âm cũng không có, làm Trừng Kỳ có chút nản chí.

“Được rồi, được rồi, là ta hiểu lầm được chưa.”

Tiểu Liễu vừa sửa sang lại đệm chăn trên giường vừa cười có lệ nói, hiển nhiên là không tin lời nói của Trừng Kỳ.

Lúc này Lê Thiên Duyên đang ở trên giường tĩnh tâm đả tọa, cũng nghe được đoạn đối thoại của hai người cách vách, bên trong đôi mắt màu nâu hiện lên thần sắc phức tạp, rất nhanh liền trở lại bình thường, Lê Thiên Duyên nhắm hai mắt lại chìm vào tu luyện.

-----------------------------------------------

Đêm khuya tĩnh lặng, rất nhiều người đều chìm vào mộng đẹp, Lê nhị lão gia Lê Côn lại mới từ trên giường ngoại thất bò ra, sau đó thong thả ngồi xe ngựa hồi phủ, không nghĩ tới vừa vào cửa đã bị tiểu thϊếp chặn lại.

“Làm gì vậy, tối rồi còn khóc sướt mướt, ta đang mệt muốn chết, có chuyện gì thì để ngày mai nói.” Lê Côn không kiên nhẫn mắng vào mặt Lâm thị.

Vừa mới về phủ liền nhìn thấy cảnh khóc tang như vậy, làm tâm tình đang vui vẻ của Lê Côn ngay tức khắc biến mất không còn gì. Mấy nữ nhân trong nhà này vừa thấy mặt hắn chỉ biết xin tiền còn không nữa thì gây chuyện cho hắn giải quyết, vẫn là tiểu nương tử ở bên ngoài là ngoan ngoãn hiểu chuyện lại còn biết hầu hạ người khác tốt hơn nhiều.

“Ngày mai? Ngày mai thϊếp thân còn có thể nhìn thấy được lão gia sao? Nhi tử của chúng ta sắp bị người ta đánh chết, vậy mà lão gia vẫn còn có tâm trạng ở bên ngoài cùng người khác tiêu dao sung sướиɠ.” Lâm thị vẻ mặt thương tâm khóc mắng.

Hôm nay nhi tử đột nhiên bị người nâng trở về, Lâm thị hỏi ra mới biết là bị Lê Thiên Duyên đánh, sau đó thỉnh Lê phủ dược sư tới xem, lại bị báo cho tin dữ, vết thương trên người Lê Hoành phải điều dưỡng hơn một năm mới có thể khôi phục lại bình thường, nghe vậy sao Lâm thị không nóng nảy cho được? Phải dưỡng thương một năm, về sau con của nàng sao bằng người ta.

Lê Côn nghe xong, cứ tưởng Lâm thị nói đùa nên cười nhạo, “Ngươi nói bậy gì đó? Hoành nhi đã là võ giả Hậu thiên tầng hai, Lê Thiên Duyên trói gà còn không chặt, làm sao hắn có thể đả thương Lê Hoành được, bị quỷ ám mới đi tin lời ngươi nói.”

“Là sư phó của Hoành nhi chính miệng nói, sao có thể là giả được, Hoành nhi của chúng ta bị đánh thành như vậy, lão gia, ngài không thể mặc kệ không quan tâm a.”

Lê Côn thấy Lâm thị khóc như hoa lê dính hạt mưa, không đành lòng liền thỏa hiệp nói, “Được rồi, đừng khóc nữa, ngày mai ta sẽ đi tìm đại ca nói chuyện cho ra lẽ, được chưa.”

“Lão gia, ngài đã đồng ý thì không được nuốt lời đâu.”

Lâm thị nghe được lời này mới không khóc tiếp nữa, nàng chỉ có một mình Lê Hoành là nhi tử, nhưng nhi tử của Lê Côn lại có đến mấy đứa, nếu nàng không biết tranh thủ Lê Côn sao chịu thay mẫu tử của bọn họ lấy lại công đạo.

------------------------------------------------

Sáng sớm, Lê Thiên Duyên vừa ra cửa liền nhìn thấy Trừng Kỳ đang cùng Tiểu Liễu quét sân, lại không thấy thân ảnh của Lê Ngọ đâu, dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì cần Lê Ngọ đi làm, cho nên Lê Thiên Duyên cũng mặc kệ hắn.

“Thiếu gia, ngài thức dậy rồi sao, để ta đi lấy đồ ăn sáng cho ngài.” Tiểu Liễu vừa nhìn thấy Lê Thiên Duyên liền đi lên dò hỏi một tiếng.

Ngày thường đồ ăn của thiếu gia đều do Lê Ngọ chuẩn bị, hôm nay hình như Lê Ngọ ngủ quên thì phải, cũng không thể để thiếu gia chờ hắn mà đói bụng.

“Ân.” Lê Thiên Duyên gật đầu, đi đến ghế đá ở trong viện ngồi xuống.

Trừng Kỳ nhìn chằm chằm vào thân ảnh vội vàng rời đi của Tiểu Liễu mà thất thần quơ cái chổi.

“Đang suy nghĩ chuyện gì?” Lê Thiên Duyên lấy ra một ấm trà nhỏ, dùng trên bàn ấm nước pha cho mình một chung trà linh thủy.

Trừng Kỳ đứng ở xa bàn đá cũng ngửi được một cổ mùi hương kỳ lạ, nhịn không được hít hít cái mũi, cảm thấy Lê Thiên Duyên dùng lá trà có mùi hương cùng những người khác không giống nhau, hương vị thanh mát, hơn nữa chỉ cần ngửi được mùi hương thôi toàn thân đã rất thoải mái.

“Thiên Duyên ca, trà này thơm quá a.” Trừng Kỳ ném xuống trong tay cái chổi, tò mò chạy đến chỗ Lê Thiên Duyên đang ngồi.

“Cái mũi của ngươi cũng thật tinh.” Lê Thiên Duyên không nghĩ tới tên tiểu tử này cũng cùng hắn giống nhau đều có một cái mũi chó rất tinh.

“Nói xem, vừa rồi một mình đang nghĩ đến chuyện gì mà thất thần?”

Trừng Kỳ không chút nghĩ ngợi liền trả lời, “Tối hôm qua sao thiếu gia không ra hồ tắm rửa.”

“Ngươi còn muốn ra hồ di dạo sao?” Lê Thiên Duyên cười trêu chọc, tiểu gia hỏa này là muốn đi chơi đây mà?

Vừa nghe được hai từ "đi dạo", Trừng Kỳ liền nhớ đến đêm đó chính mình nói dối Tiểu Liễu, trên mặt liền hơi hơi đỏ lên, “Ta chỉ là tò mò muốn biết có phải chỉ cần ngâm mình trong hồ nước là có thể trở nên xinh đẹp không thôi?”

Đêm đó, Lê Thiên Duyên ở trong hồ tắm tắm rửa, ngày hôm sau liền thay đổi, Trừng Kỳ cảm thấy hồ nước kia rất thần kỳ không biết nó có thể làm cái bớt trên mặt hắn biến mất không.

Lê Thiên Duyên nghe xong lời nói của Trừng Kỳ, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền cười rộ lên, nguyên lai tiểu tử này là đang hiểu lầm hồ nước có tác dụng mỹ dung dưỡng nhan a.

Chờ đến khi ngừng cười, Lê Thiên Duyên mới giơ tay nhẹ nhàng gõ đầu Trừng Kỳ nói: “Người còn nhỏ như vậy đã thích làm đẹp rồi”

“Ta không phải thích làm đẹp.” Trừng Kỳ cúi đầu nhẹ giọng phản bác một câu, hắn chỉ là không muốn bị người khác nói là sửu bát quái.