Con Vợ Lẽ Tu Tiên

Chương 10

“Tam đệ nếu có thể tập võ vì sao không chịu nói ra, để ta còn an bài ngươi cùng mấy cái võ đồ cùng nhau huấn luyện. Nhờ Thiên Thừa được nhận vào tiên tông, năm nay Lê phủ của chúng ta thu được không ít võ đồ có tư chất thượng thừa, ngươi cùng bọn họ rèn luyện nhất định sẽ tiến bộ rất nhanh.”

“Ta đã quen tự do, lại sợ chịu khổ, nên không dám làm phiền đại ca lo lắng.” Lê Thiên Duyên nhún vai, làm ra bộ dáng bất cần đời nói.

Lê Thiên Châu híp mắt lại đánh giá Lê Thiên Duyên, tựa như đang nghiên cứu lời nói của hắn là thật hay giả, một lát sau mới nói tiếp, “Ngươi đã thành gia lập thất, sao vẫn còn hồ nháo như vậy.”

“Nói đến chuyện thành hôn, ta còn chưa có cảm tạ đại ca đâu, lúc trước nếu không có đại ca động viên, ta cũng không có dũng khí tìm phu nhân giúp ta cầu hôn đâu, nếu không hiện tại ta làm sao có được một vị phu lang ngoan ngoãn đáng yêu như vậy.”

Lời này của Lê Thiên Duyên bên trong có vài phần chân thành, bất quá nghe vào tai của người khác lại không phải như vậy.

“Nếu đã thành thân, về sau ngươi cùng phu lang phải sống cho tốt, đừng lại nghĩ quẩn tự sát.”

Cảm nhận được ánh mắt quái dị của người xung quanh nhìn mình, Lê Thiên Châu vừa nói xong liền nhanh chóng mang theo người hầu rời đi.

Không nghĩ tới sau khi Lê Thiên Duyên hết bệnh tính tình lại trở nên nhạy bén hơn trước, còn tưởng rằng sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy hắn sẽ không gượng dậy nổi.

Lê Hoành thừa dịp Lê Thiên Duyên không chú ý, trong mắt chợt loé hàn quang, từ trong ống giầy rút ra một phen chủy thủ tấn công vào nơi yếu hại của Lê Thiên Duyên.

Lê Thiên Duyên đang đưa lưng về phía Lê Hoành tựa như có mắt sau lưng, Lê Hoành vừa mới ra tay, trường côn trong tay Lê Thiên Duyên lập tức lại đem Lê Hoành đánh ngã trên mặt đất.

Lê Thiên Duyên cũng không hề thủ hạ lưu tình, vận chuyển linh lực đưa vào trường côn sau đó đánh vào mấy chỗ gân mạch trọng yếu trên người Lê Hoành. Sau khi ăn mấy côn này, trong vòng hai năm Lê Hoành sẽ không thể luyện võ được.

“Sư phó ngươi đánh không lại thì thôi sao lại đánh lén người khác?”

Lê Hoành cảm giác được trên người có mấy chỗ gân mạch bị đứt gãy truyền ra đau đớn, sợ tới mức hoảng hốt kêu to, “Lê Thiên Duyên, ngươi đã làm gì ta?”

“Nếu ngươi vẫn chưa chịu nhận thua, chúng ta tiếp tục đánh tiếp.” Lê Thiên Duyên không có trả lời hắn, chỉ đùa nghịch trong tay trường côn uy hϊếp.

Lê Hoành đau đến mức sắc mặt tái nhợt, thấy Lê Thiên Duyên còn muốn đánh tiếp, cắn chặt răng cố chống thân thể quỳ một gối xuống đất nói, “Ta nhận thua, cầu…… Cầu ngươi đại nhân đại lượng tha cho ta đi.”

Lê Thiên Duyên thấy hắn thức thời rất vừa lòng mà thu lại trường côn, ngay sau đó đem đầu côn chuyển về phía các võ đồ đang vây xem.

“Ngươi, xuống đây.”

Mọi người nhìn theo hướng trường côn của Lê Thiên Duyên, phát hiện chỉ chính là người vừa rồi đã cười nhạo Lê Thiên Duyên cưới sửu bát quái, trong lòng liền hiểu rõ, xem ra Lê Thiên Duyên đây là muốn thu sau tính sổ.

Hoàng Hạ trực tiếp bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tuy rằng có hơi sợ Lê Thiên Duyên, bất quá nơi này có rất nhiều đôi mắt đang nhìn hắn, vì mặt mũi chỉ có thể căng da đầu bước ra, “Đánh thì đánh, không lẽ ta lại sợ ngươi.”

Hoàng Hạ cũng là võ giả Hậu thiên tầng hai, lại hiếu chiến hơn Lê Hoành một chút, cứ nghĩ rằng Hoàng Hạ cùng Lê Thiên Duyên so đấu sẽ ngang tay, kết quả cùng Lê Hoành giống nhau đều bị Lê Thiên Duyên đè ra đánh.

Lê Thiên Duyên phát hiện Luyện Khí tầng một cùng võ giả Hậu thiên tầng hai thực lực là ngang nhau, nếu so kinh nghiệm đám võ đồ này là không bằng hắn, cho nên đối với việc khi dễ mấy tên nhóc con này, Lê Thiên Duyên một chút áp lực cũng không có.

Nhìn thấy cảnh Hoàng Hạ bị Lê Thiên Duyên hung hăng đè ra đánh, mấy người vừa rồi cùng hắn nói xấu Lê Thiên Duyên bắt đầu lo lắng lên, chỉ sợ người tiếp theo bị đánh sẽ là bọn họ.

Bất quá sau khi Lê Thiên Duyên đánh xong Hoàng Hạ liền ném vũ khí rời đi sân luyện công, thấy vậy mấy tên đồng bạn của Hoàng Hạ lặng lẽ thở phào nột hơi, may mắn tên sát thần đi rồi, nếu không mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không đồng ý khiêu chiến cũng đều mất mặt như nhau.

“Một đám tiểu tử thúi tụ tập ở đây làm gì sao còn chưa chịu đi luyện công?” Trần Tuấn Thạch vừa tới sân luyện võ thấy không ai luyện tập liền nổi trận lôi đình.

Một đám võ đồ vẫn còn đang trong trạng thái khϊếp sợ, bất chợt nghe được giọng răn dạy mới hoàn hồn lại, “Sư phó.”

“Các ngươi nói đi, đang làm gì.”

Lúc này Trần Tuấn Thạch mới phát hiện mặt mũi của Lê Hoành cùng Hoàng Hạ đều bầm dập, cứ nghĩ rằng hai người này vừa mới đánh nhau.

Đoạn Ngạc thấy vậy lập tức nhảy ra, đem chuyện vừa rồi từ đầu đến cuối nói cho Trần Tuấn Thạch.

“Ngươi nói hai người này là bị Lê Thiên Duyên đánh thành như vậy?” Trần Tuấn Thạch nghe xong có chút không thể tin.

“Đúng vậy, chúng ta đều tận mắt nhìn thấy.” Đoạn Ngạc nói xong những người khác cũng đều gật đầu phụ họa.

“Sư phó, Lê tam....Thiếu gia, thân thể không phải suy yếu không thể luyện võ sao?”

Hoàng Hạ vẻ mặt ai oán hỏi Trần Tuấn Thạch, Lê Thiên Duyên hung tàn như vậy nếu nói là không hề tập võ, hắn ngay lập tức liền nuốt cục đá tự sát.

Trần Tuấn Thạch cũng bị hỏi ngốc, sau đó tức giận quát lên, “Hỏi nhiều như vậy để làm gì, còn không mau đi luyện công, nếu còn lười biếng, ngày tháng sau này bị đánh còn rất dài đâu.”

Ngay sau đó chỉ vào Lê Hoành cùng Hoàng Hạ nói, “Hai ngươi hôm nay huấn luyện gấp đôi.”

Một đám choai choai thiếu niên bị Trần Tuấn Thạch tức giận rống cho một trận, ngay lập tức liền giải tán trở về sân luyện võ bắt đầu rèn luyện, không lâu sau Lê Hoành đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi, vẻ mặt thống khổ kêu rên.

“Xảy ra chuyện gì?” Trần Tuấn Thạch thấy Lê Hoành té ngã chạy nhanh qua xem xét.

Tuy rằng địa vị của Lê Hoành không bằng vài vị thiếu gia của đại phòng, nhưng vẫn là người của Lê gia, Trần Tuấn Thạch đương nhiên không dám sơ sót.

“Đau quá, cứu ta.” Lê Hoành bị trên người đau đớn tra tấn, liên tục ra mồ hôi lạnh, suýt chút nữa nói không ra lời.

Trần Tuấn Thạch ở trên người Lê Hoành ấn vài cái, phát hiện rất nhiều chỗ gân mạch bị hư tổn, biểu tình có chút ngưng trọng, vừa rồi hắn còn cho rằng Lê Thiên Duyên chỉ là đánh thắng hai cái học đồ cũng không có tổn thương bọn họ, không nghĩ tới Lê Thiên Duyên ra tay lại mạnh như vậy.

Cũng do Lê Hoành đánh lén phá hỏng quy tắc thi đấu trước, không thể trách người khác muốn đánh trọng thương hắn.

“Sư phó, Lê Hoành là bị Lê Thiên Duyên đánh thành như vậy sao.”

Hoàng Hạ nhìn thấy Lê Hoành bị thương nghiêm trọng như vậy, trong lòng lo lắng lên, lập tức liền kiểm tra trên người những chỗ bị đánh xem có bị gì không.

“Phải đợi dược sư xem qua mới có thể xác định, các ngươi đỡ hắn trở về nghĩ ngơi trước đi.” Trần Tuấn Thạch đối mấy cái võ đồ nói.

Lúc này Lê Thiên Duyên đang ở Tàng Võ các lật xem điển tịch đã sớm đem Lê Hoành vứt ở sau đầu. Trong Tàng Võ Các thư tịch về luyện thể thuật không nhiều lắm, hơn nữa nội dung đều đơn sơ, Lê Thiên Duyên đọc nửa ngày cũng tìm khống thấy quyển nào vừa mắt.

Bất quá hắn cũng nhớ tới nguyên chủ đã từng xem qua một quyển Luyện thể quyết của Ân gia, trước đây Ân thị hy vọng Lê Thiên Duyên thông qua nó để cải thiện thể chất, đáng tiếc lúc ấy nguyên chủ chỉ một lòng muốn đi tiên tông, cảm thấy chỉ cần vào được tiên môn học được tiên pháp, thể chất cũng sẽ theo đó mà tốt lên, cho nên không chịu học Luyện thể quyết.

Hơn nữa muốn học Luyện thể quyết này, đầu tiên phải điều hoà lục phủ ngũ tạng trước, cải thiện từ bên trong sau đó mới dần dần cải thiện bên ngoài, cho nên ban đầu hiệu quả cũng không rõ ràng lắm, nội dung lại khó hiểu. Nguyên chủ mới nhìn trang đầu tiên liền không kiên nhẫn bỏ qua, cho nên hiện tại Lê Thiên Duyên mới không biết Luyện thể quyết này tên là gì, chỉ nhớ rõ nội dung của một vài đoạn mở đầu.

Bất quá nếu quyển Luyện thể quyết này có tác dụng đúng như trong trí nhớ, bắt đầu thông qua điều trị lục phủ ngũ tạng sau đó mới điều trị đến gân cốt, hơn nữa lục phủ ngũ tạng cũng đại biểu cho ngũ hành, Lê Thiên Duyên luôn cảm thấy bộ Luyện thể quyết này rất phù hợp với thân thể hắn.

Nghĩ như vậy, Lê Thiên Duyên cũng không tiếp tục lưu lại Tàng Võ Các, mà đi đến Hải Đường Các nơi Ân thị đã từng ở, hắn còn nhớ rõ sau khi bị nguyên chủ cự tuyệt, Ân thị liền lấy lại Luyện thể quyết cất giữ.

Chỉ nửa ngày thời gian, chuyện xảy ra ở sân luyện võ đã truyền khắp Lê phủ, sau khi rời đi Tàng Võ Các, Lê Thiên Duyên phát hiện người chung quanh xem hắn ánh mắt đã thay đổi, bất quá này hết thảy Lê Thiên Duyên cũng không để ý nhiều.

Ân thị qua đời cũng gần hai tháng, Hải Đường Các vẫn để trống, lúc trước các hạ nhân hầu hạ ở đây một là được phân phát ra phủ, hai là đi hầu hạ các chủ tử khác.

Khi Lê Thiên Duyên đi vòng qua con đường nhỏ vào Hải Đường các, nhìn thấy đại môn bên ngoài viện đã bị khóa lại, đành phải trèo tường vào.

Vào bên trong mới phát hiện nơi này đã được thu thập gọn gàng, nói đúng hơn là bị người khác lục soát, ngoại trừ bài trí trong phòng vẫn giống ban đầu, tất cả đồ vật của Ân thị đều được cất vào trong rương. Lê Thiên Duyên cẩn thận kiểm tra toàn bộ nhà ở một lần, cũng không tìm thấy Luyện thể quyết, nhưng lại phát hiện trang sức của Ân thị bị mất một món.

-----------------------------------------------

Nếu các bạn cảm thấy truyện của mình hay hãy đề cử cho mình nhé ^^