Con Vợ Lẽ Tu Tiên

Chương 4

Đây vẫn là lần đầu tiên sau đêm tân hôn Trừng Kỳ có thể nhìn đến Lê Thiên Duyên tâm bình khí hoà mà cùng hắn nói chuyện, tuy rằng trong lòng có rất nhiều nghi hoặc nhưng hắn vẫn nghe lời mà đi đến đối diện ngồi xuống, mặc dù trên người vết thương chạm vào lưng ghế đau đớn khó chịu cũng không dám kêu ra tiếng.

Lê Thiên Duyên nhìn thấy Trừng Kỳ vẫn luôn cúi đầu im lặng không nói chuyện, hắn cũng không có ý chủ động nói chuyện trước, chỉ lấy ấm nước trên bàn cho hắn rót một ly nước.

Lúc này Tiểu Liễu mới vừa rời đi không lâu đã trở lại, Lê Thiên Duyên nhìn thấy hai tay của hắn trống trơn cảm thấy có chút kỳ quái.

Tiểu Liễu vừa vào phòng liền nhìn đến ánh mắt dò hỏi của thiếu gia liền khẩn trương nói, “Thiếu gia, người trong phòng bếp nói hiện tại đã qua thời gian dùng cơm trưa nên không chịu khai hỏa, kêu ta gần tới giờ Thân hãy quay lại”

Lê Thiên Duyên vừa nghe liền biết là hạ nhân cố ý muốn làm khó dễ, Lê phủ từ trước đến nay làm gì có loại quy củ này, nghĩ nghĩ liền đứng dậy đi đến ngăn tủ lấy ra túi tiền đem trong đó một khối bạc vụn giao cho Tiểu Liễu nói, “Nếu phòng bếp không có đồ ăn, vậy ngươi đi ra ngoài mua đi.”

Tiểu Liễu có chút giật mình khi thấy thiếu gia đưa bạc cho hắn, rốt cuộc trước đây thái độ của thiếu gia đối Thiếu phu lang cũng không được tốt lắm, chẳng lẽ sau khi bị bệnh một trận, thiếu gia đã nghĩ thông suốt.

“Ta có thể đợi đến cơm chiều ăn cũng được.”

Tiểu Liễu còn chưa kịp nhận lấy bạc, sau lưng liền truyền ra một đạo thanh âm nhỏ bé yếu ớt, Lê Thiên Duyên quay đầu lại liền thấy Trừng Kỳ đang ngồi ở trên ghế hơi hơi ngẩng đầu lên, bất quá trên mặt lại bị đầu tóc rối loạn che phủ không thể thấy rõ bộ dáng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dưới mái tóc đen là một đôi mắt màu xám đậm.

Sau đó Lê Thiên Duyên quay đầu lại đối mặt Tiểu Liễu nói, “Mau đi đi.”

Nghe được thiếu gia nói như vậy, Tiểu Liễu liền nhận bạc mà chạy nhanh rời đi.

“Có khả năng phải chờ một lát nữa mới có thể ăn cơm, nếu không ngươi trước thay đổi quần áo rồi thoa thuốc trị thương đi.”

Vừa rồi Trừng Kỳ đều là đi ở phía sau, hắn cũng không cảm thấy có gì khác thường, lúc này ngồi đối diện với Trừng Kỳ, hắn mới nhớ tới trên lưng của đứa nhỏ này còn có thương tích, nếu ngồi như vậy sẽ đυ.ng tới miệng vết thương.

Trừng Kỳ cũng không có mở miệng trả lời, chỉ là ngồi yên một chỗ ngốc lăng mà nhìn chằm chằm Lê Thiên Duyên, từ nhỏ đến lớn ánh mắt của mỗi người khi nhìn hắn đều là chán ghét, kể cả phụ thân cùng mẫu thân là hai người cho hắn sinh mệnh để sống trên đời này, con có trong nhà đại nương, di nương, huynh đệ, tỷ muội, thậm chí trong phủ hạ nhân, còn có Lê Thiên Duyên của trước đây đều là như vậy mà nhìn hắn.

Trước kia cho dù là người khác đánh hắn chửi hắn như thế nào, cảm giác của Trừng Kỳ đều đã chết lặng, nhưng khi đối mặt với Lê Thiên Duyên đang ngồi trước mặt, lại làm hắn cảm giác được sợ hãi, hắn sợ hãi tất cả những gì hiện giờ hắn nhìn thấy đều là ảo giác, sau đó chỉ cần chớp mắt một cái Lê Thiên Duyên sẽ đem hắn ném trở lại vực sâu vô tận kia.

Lúc này đôi mắt của Lê Thiên Duyên đang dừng trên bức bình phong trong sương phòng, trên mặt lại hiện lên một tia bất đắc dĩ, vừa rồi hắn nhìn thấy Trừng Kỳ ngồi im nửa ngày cũng không chịu mở miệng nói gì liền hỏi một câu có muốn hắn hỗ trợ hay không, kết quả tiểu gia hỏa kia liền hoảng sợ lên, trong ánh mắt rõ ràng là đem hắn trở thành một tên đăng đồ tử.

Rõ ràng chỉ là một tên nhóc còn chưa đủ lông đủ cánh cư nhiên chuyện gì cũng đều thông suốt.

Cũng không biết là do trên người có thương tích không có phương tiện thay quần áo hay là do Trừng Kỳ cố ý tránh né Lê Thiên Duyên, mà ở sau bình phong cả nữa ngày cũng chưa chịu ra, đến khi Tiểu Liễu trở về mới nhìn thấy hắn từ bên trong đi ra.

Lê Thiên Duyên vừa rồi đã ăn qua cơm trưa nên cũng không cảm thấy đói bụng cho lắm, sau khi đem cháo cùng đồ ăn kèm mà Tiểu Liễu mua từ quán ăn mang về bày biện ở trên bàn xong, liền đối Tiểu Liễu phân phó, “Về sau ngươi sẽ phụ trách việc chăm sóc Thiếu phu lang, lát nữa nhớ kĩ giúp hắn đem đầu tóc xử lý cho sạch sẽ.”

Lê Thiên Duyên cái gì đều có thể nhịn, nhưng mỗi lần nhìn thấy đầu tóc lôi thôi lếch thếch của Trừng Kỳ là nhịn không nổi.

Trừng Kỳ vừa mới ngồi xuống chuẩn bị cầm lấy đôi đũa ăn cơm, nghe được lát nữa phải gội đầu, trên mặt biểu tình có chút khẩn trương mà nhìn về phía Lê Thiên Duyên. Hắn còn nhớ rõ vào đêm tân hôn, đối phương vừa nhìn đến gương mặt của hắn liền phẫn nộ, nghĩ đến đây Trừng Kỳ bất giác đưa tay lên che đi cái bớt ở mắt trái, trong lòng thầm nghĩ, nếu hiện tại lại để hắn nhìn đến gương mặt xấu xí này, có phải hay không tất cả liền sẽ biến trở về như cũ.

“Vâng, thiếu gia. Ta đây liền đi trước nấu nước ấm.” Tiểu Liễu không có phát hiện ra tâm tư của Trừng Kỳ, nghe Lê Thiên Duyên dặn dò liền nhanh nhẹn mà đi ra ngoài chuẩn bị.

“Sao còn chưa ăn? Không hợp khẩu vị sao? Ngươi hai ngày nay đều không có ăn cái gì, hiện tại không thích hợp ăn đồ ăn có dầu mỡ.” Lê Thiên Duyên nhìn Trừng Kỳ không có động đũa có chút kỳ quái hỏi.

“Không phải, ta ăn liền.” Trừng Kỳ bị giọng nói của Lê Thiên Duyên làm cho cả kinh rất nhanh đã hoàn hồn lại, chạy nhanh cầm lấy cái muỗng ăn cháo, mới vừa cử động tay áo liền trượt xuống một chút, lộ ra cánh tay tràn đầy vết thương.

Vừa rồi Lê Thiên Duyên cũng có chú ý tới trên người Trừng Kỳ che kín rất nhiều vết thương, nói như thế nào thì Trừng Kỳ cũng là công tử của Trừng gia, sao lại có người dám đánh hắn, trầm ngâm một lát Lê Thiên Duyên mới mở miệng hỏi, “Trên người của ngươi có rất nhiều vết thương cũ là do ai đánh?”

Trừng Kỳ nghe vậy, trên tay đang cầm muỗng múc cháo liền dừng lại, cúi đầu nhìn trước mắt chén cháo trắng như bạch ngọc mà nhẹ giọng trả lời, “Là do mẫu thân đánh.”

“Vì sao?” Lê Thiên Duyên càng thêm khó hiểu, đâu có người mẫu thân nào lại nhẫn tâm đánh con của mình mạnh tay như vậy.

Trừng Kỳ chỉ lắc đầu, khi nhắc tới mẫu thân, bên tai của hắn phảng phất như vang lên giọng nói của nữ nhân kia.

“Cút đi, ngươi cút đi cho ta, đi càng xa càng tốt, ngươi là một tên sao chổi, chính là ngươi đã hại chết nhi tử của ta.”

“Ta rõ ràng là sinh nhi tử, như thế nào lại biến thành một tên xấu xí như ngươi, ngươi mau đem nhi tử trả lại cho ta.”

“Ngươi chính là ma quỷ từ âm tào địa phủ bò ra tới, ta hôm nay sẽ đánh chết ngươi thay nhi tử của ta báo thù.”

“Đừng suy nghĩ nữa, nhanh ăn đi.” Nhìn thấy Trừng Kỳ không muốn nói, Lê Thiên Duyên cũng không có miễn cưỡng, vừa mới dứt lời, liền nhìn thấy Lê Ngọ đi báo tin cho Hồng thị đã trở về.

Lê Ngọ vừa đi vào sương phòng liền nhìn thấy Lê Thiên Duyên cùng Trừng Kỳ đang ngồi chung một bàn cùng nhau ăn cơm, không khỏi tò mò mà nhìn nhiều vài lần.

“Sao lại đi lâu như vậy.” Lê Thiên Duyên nghiêng đầu nhìn về phía Lê Ngọ, ngón tay ở trên bàn nhẹ nhàng gõ hai cái.

“Phu nhân nghe nói thiếu gia đã tỉnh, liền quan tâm dò hỏi tình huống mấy ngày nay của ngài, phu nhân rất là quan tâm đến thiếu gia đâu.” Lê Ngọ cợt nhả nói.

“Thật đúng là làm khó phu nhân a.”

Lê Thiên Duyên đang nói chuyện liền thuận tay cầm lấy ly nước trên bàn uống một ngụm, hiện giờ Lê Thiên Duyên chỉ còn lại có hai bàn tay trắng, thật là làm khó Hồng thị vẫn còn có thể lo lắng hắn như vậy.

Trừng Kỳ đang ngồi ở đối diện, phát hiện hành động của Lê Thiên Duyên nhịn không được mà lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, vị trí hiện tại Lê Thiên Duyên đang ngồi chính là vị trí vừa rồi hắn ngồi, ly nước trong tay Lê Thiên Duyên cũng là ly nước vừa rồi hắn mới uống qua……

Lê Thiên Duyên không hề phát hiện ra ánh mắt của Trừng Kỳ, chỉ đối Lê Ngọ nói, “Về sau ngươi sẽ ngủ ở phòng bếp nhỏ, nhường lại thính phòng bên phải cho Thiếu phu lang cùng Tiểu Liễu ở.”

Lúc trước Hồng thị vì muốn cho Lê Thiên Duyên cùng Trừng Kỳ ở chung một phòng, không chỉ không xây thêm sương phòng mà còn đem phòng của hạ nhân sữa chữa thành thành phòng bếp nhỏ, mỹ kỳ danh cho rằng: Về sau hai vợ chồng có thể tự nấu ăn riêng.

Lúc đó nguyên chủ lòng tràn đầy vui mừng đang chuẩn bị nghênh thú người trong lòng, đối với sự an bài của Hồng thị, tự nhiên rất là vừa lòng, nhưng cuối cùng phòng bếp nhỏ ngoại trừ chất đầy củi đốt cái gì cũng không có, sau đó liền thành chỗ ngủ mỗi tối của Tiểu Liễu.

Nghe được Lê Thiên Duyên nói chuyện với Lê Ngọ, vẻ mặt của hai người còn lại đang ngồi trong phòng đều tràn đầy kinh ngạc mà nhìn hắn, Trừng Kỳ nghe được có thể dọn ra khỏi phòng của Lê Thiên Duyên, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại cảm xúc khó nói đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhàng.

“Thiếu, thiếu gia, ta chính là ngài gã sai vặt, sao có thể ngủ ở phòng bếp được.”

Nếu là mấy ngày trước đây, Lê Ngọ sẽ không thèm để ý đến yêu cầu của Lê Thiên Duyên, chỉ là sau khi trải qua chuyện của Tĩnh Tâm đường, hắn càng ngày càng không biết thiếu gia đang muốn làm gì.

“Thanh Trúc Uyển của ta rất nhỏ, sau này chỉ có thể ủy khuất ngươi vậy.” Lê Thiên Duyên thật ra rất hy vọng Lê Ngọ có thể tự rời đi, bất quá trong thời gian ngắn chỉ sợ là không có khả năng.

-------------------------------------------------------------------------

Nếu các bạn cảm thấy truyện của mình hay hãy đề cử cho mình nhé ^^