Không Hợp

Chương 13: "Đương nhiên rồi, chị em mà."

Edit: OhHarry

Beta: Táo

Quách Gia Hiên thấy cả tôi và Hạ Nam Diên đều có vết thương trên mặt thì hỏi xem có phải hai đứa chúng tôi đã đánh nhau hay không. Tôi bảo nó rằng cái vết trên mặt mình là do vô tình bị cửa đập, còn Hạ Nam Diên thì tôi không biết, chắc cũng bị cửa va vào.

"Cửa phòng kí túc của chúng ta hung bạo vậy ư?" Quách Gia Hiên bĩu mỗi, hai tay chống trên đầu gối, quan sát cánh cửa trông vô cùng bình thường kia từ dưới lên trên, xem xong thì ngoảnh mặt nói: "Tao thấy cũng chẳng có gì đặc biệt."

Tôi tốt bụng nhắc nhở nó: "Mày cẩn thận, với cái tư thế này..."

Tôi chưa kịp nói dứt câu thì Quách Gia Hiên đã hét toáng lên một tiếng, cánh cửa bị đẩy vào một cách bất thình lình đập mạnh vào mặt nó. Nó ngã bệt xuống đất, che một bên mặt, vẻ khϊếp sợ và đau đớn đan xen trên mặt.

Nhất định nó đang nghĩ — Cái cửa này đúng là ác tàn canh!

Hạ Nam Diên không ngờ phía sau cửa lại có người, thấy mình vô tình làm Quách Gia Hiên bị thương thì vội vàng chìa tay ra đỡ.

"Xin lỗi, không để ý. Không sao chứ?"

Quách Gia Hiên mượn sức cậu ta đứng dậy từ dưới đất: "Không sao không sao, cơ mà có hơi ngỡ ngàng tí. Mễ Hạ bảo vết thương trên mặt nó là do bị cửa đập vào, cả mày cũng thế, ban đầu tao tưởng nó nói linh tinh, giờ tao tin rồi, tin sái cổ luôn rồi."

Tôi có thể cảm nhận được rằng Hạ Nam Diên đang nhìn mình, nhưng tôi chỉ vờ như không biết, vẫn nói đùa với Quách Gia Hiên: "Ai bảo mày già mồm."

Vương Phương cũng có rất nhiều nghi vấn với vết thương trên mặt tôi. Sáng tập thể dục xong, cô ấy gọi tôi vào văn phòng rồi đặt câu hỏi tương tự như của Quách Gia Hiên.

"Chuyện của ba đứa các em là thế nào? Có phải em bắt nạt Hạ Nam Diên không?" Cô mạnh dạn phỏng đoán.

Suýt nữa thì tôi không kiềm chế được mà ngoáy tai trước mặt cô.

Ơ hay, rõ ràng trên mặt cả ba đứa đều có thương tích, dựa vào đâu mà đổ vạ cho tôi chứ? Hạ Nam Diên cao thế kia, tôi mà có bắt nạt thì còn phải xem tôi bắt nạt nổi cậu ta không.

"Cô Vương, em mà bắt nạt nó thì cô nghĩ mấy bạn Tằng Lộc khác có tha cho em không? Bọn em chỉ sơ suất bị thương nhẹ thôi, không đáng sợ như cô nghĩ đâu."

Có lẽ bản thân Vương Phương cũng không muốn hạch hỏi đến cùng, cô hắng giọng, trực tiếp bỏ qua chủ đề này.

"Cô biết tính em không xấu, giờ vẫn còn kịp, em hãy chăm chỉ học tập, cố gắng cải thiện điểm số để bố em phải nhìn em bằng ánh mắt khác."

Tôi chỉ gật đầu: "Dạ dạ, em biết rồi cô Vương."

Vương Phương uống một ngụm nước: "Phải rồi, sắp đến đại hội thể thao, cô nhớ năm ngoái em giành được chức vô địch chạy nước rút thì phải? Năm nay em cứ kiên trì nỗ lực, đăng kí thêm hai mục nữa là chạy 100 mét với chạy tiếp sức, sau đó tham gia thi chạy hai người ba chân với Hạ Nam Diên."

Vế trước thì không có vấn đề gì, nhưng vừa nghe xong vế cuối tôi lập tức điếng người.

"Đù what's... up?" Đối diện với ánh mắt hình viên đạn của Vương Phương, tôi nhanh trí chữa cháy, "Sao lại thế ạ?"

"Lúc đại hội thể thao năm ngoái diễn ra thì đám nhỏ Tằng Lộc vẫn chưa đến, đây là lần đầu tiên các em ấy tham gia đại hội thể thao, là cơ hội tuyệt vời để hòa nhập với mọi người. Cô biết trước đây Hạ Nam Diên và em có một chút hiểu lầm, nhưng giờ em ấy là bạn cùng phòng, bạn cùng bàn của em, cũng là người giúp em học tập, chín bỏ làm mười, ở toàn vùng Sơn Nam này, em chính là cậu bạn người Hạ mà em ấy thân nhất." Vương Phương nói, "Em tham gia trò hai người ba chân với bạn, giúp bạn hòa nhập với đại gia đình lớp 3 chúng ta thì làm sao?"

Đúng là giáo viên dạy văn có khác, với tài ăn nói này, có bảo trước kia cô ấy từng đi bán hàng đa cấp tôi cũng tin.

"Nhỡ bạn không đồng ý thì sao ạ?"

Tôi không giao tiếp bằng mắt với Hạ Nam Diên trong suốt tiết tự học buổi sáng, chồng sách bị chuyển đi lại quay về chắn giữa tôi với cậu ta, hệt như phong vũ biểu của mối quan hệ giữa chúng tôi vậy.

(*) Phong vũ biểu: thiết bị có khả năng đo áp suất mà không khí tạo ra tại mọi thời điểm, ẩn dụ có thể phản ánh đúng lúc những thay đổi của sự vật.

Vương Phương xua tay: "Cô sẽ nói với em ấy, em không phải lo lắng về chuyện này, người ta không giống em đâu, người ta nghe lời lắm."

Trong tiết tự học buổi tối hôm đó, Vương Phương dành ra mười phút để bàn về sự kiện đại hội thể thao, trên tấm bảng đen viết chi chít các hạng mục, không người Tằng Lộc nào thoát được khỏi số phận phải tham gia vào các hạng mục thi.

Khi tên của tôi và Hạ Nam Diên xuất hiện cạnh nhau trên bảng, tôi kênh chân ghế, đút hai tay vào túi đồng phục, lén lút quan sát phản ứng của Hạ Nam Diên. Cậu ta vốn đang chống cằm, trông có vẻ chẳng hứng thú mấy, sau đó thì đột ngột hạ tay xuống, mắt kẽ trợn lên vì kinh ngạc.

Tôi thả chân ghế, làm bộ làm tịch: "Sao mình tham gia nhiều mục vậy ta? Mình chưa chơi trò hai người ba chân bao giờ..." Tôi nhìn sang Hạ Nam Diên ngồi bên cạnh, hỏi, "Mày thì sao? Từng chơi chưa?"

Hạ Nam Diên rời mắt khỏi bảng đen, lắc đầu với tôi: "Chưa."

"Thế mai chúng mình luyện tập nhé?"

Cậu ta im lặng, có vẻ hơi do dự. Tôi lập tức mất hứng. Sao nào? Tôi chủ động đến mức này rồi mà cậu ta vẫn không hài lòng?

"Không muốn luyện thì thôi..."

"Tuy chưa chơi bao giờ nhưng tao biết trò hai người ba chân là như thế nào. Nếu muốn thắng thì hai người trong nhóm phải có chiều cao tương đương nhau, có vậy mới sải được bước dài, phối hợp mới nhịp nhàng. Chênh lệch chiều cao giữa tao và mày quá lớn, bước sải tối đa của chúng ta có khi còn chẳng bằng một nửa so với những người khác..." Cậu ta xoáy đúng trọng tâm, "Không thắng được đâu."

Chỉ trong nháy mắt, tôi cảm thấy như có vô số mũi tên xuyên vào lưng mình, trên đầu mỗi mũi tên đều được viết hai chữ "nấm lùn".

"Tao cao lên 0.8cm so với lúc khai giảng đấy nhé? Tao vẫn còn cao nữa, chắc chắn sau này có thể cao lên mét 8 cho coi!" Trông mấy giấc mơ kia, mặc dù tôi vẫn thấp hơn Hạ Nam Diên, nhưng chắc chắn là có lên được mét 8 rồi, tôi không phải nấm lùn!

"Còn một tuần thôi đấy, mày cao nổi thêm mười phân nữa không?" Câu nói của Hạ Nam Diên làm cho tôi sững sờ.

Tôi không hiểu tại sao cái mồm 37 độ C của cậu ta lại có thể thốt ra những lời lẽ lạnh lùng đến thế?

"Tao..." Tôi gần như nghiến răng, "Không thể."

Hạ Nam Diên nói: "Thế khỏi luyện, luyện cũng chỉ tổ phí thời gian."

Kể từ hôm đó, sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối và trở về kí túc xá, ngày nào tôi cũng điên cuồng tập nhảy cóc, đã thế còn gác chân lên thang để giãn cơ, tiết thể dục cũng không ham đá bóng nữa mà đi đu xà đơn. Sau mấy ngày luyện như thế, tôi đã cao thêm được 0.2cm, ngoài ra còn đạt được thành tựu chạm đất bằng lòng bàn tay khi gập người.

Tuy bảo dù có luyện tập thì cũng chỉ tổ phí thời gian, nhưng trước hôm diễn ra đại hội thể thao một ngày, tôi và Hạ Nam Diễn vẫn tập với nhau chút ít.

Dùng dây thừng trói quanh mắt cá chân, Hạ Nam Diên khoác vai tôi, còn tôi thì ôm eo cậu ta, Quách Gia Hiên đứng phía trước làm trọng tài đếm ngược cho chúng tôi. Ngay khi nó hạ tay xuống, tôi liền lao lên bằng tốc độ nhanh nhất có thể, sau đó... ngã lăn quay.

Tôi chống hai tay xuống đất, tức giận nhìn ra sau: "Mày chạy đi chứ!"

Hạ Nam Diên cụp mắt nhìn tôi: "Mày không thấy ưu tiên hàng đầu của chúng ta là phải thống nhất về tốc độ bước ư?"

"Thống nhất con cẹc, cứ chạy là xong, mày có chạy nhanh đến mấy thì bố cũng đuổi kịp thôi."

"... Được."

Mới đầu tôi còn không hiểu nổi hai giây chần chừ kia của cậu ta, chắc lúc đấy cậu ta đang thầm chửi tôi là thằng ngu đây mà.

"Oái!" Tôi chẳng biết đây là lần thứ mấy mình bị té nữa, nhưng lần này tôi đã thành công kéo Hạ Nam Diên ngã theo. Thấy cậu ta sắp ngã vào người mình, tôi vô thức nhắm tịt mắt lại, nhưng không cảm nhận được cơn đau nào như trong dự đoán.

Một tiếng kêu rên vang lên bên tai tôi, theo sau là tiếng hít thở có phần gấp gáp. Tôi thận trọng hé mắt ra, chỉ thấy Hạ Nam Diên đang chống trên người mình, khuôn mặt lộ vẻ đau đớn.

Đột nhiên cách mặt người ta gần như thế nên tôi có hơi không quen, lúc nói cũng giảm bớt âm lượng: "Mày... có sao không? Không sao thì tránh ra trước được không?"

Hạ Nam Diên không trả lời, cậu ta quay người ngồi sang một bên, vừa xoay cổ tay trái, vừa nắn bóp vị trí xương cổ tay.

"Trẹo à?" Tôi nhích đến, "Cần tao đưa mày đi phòng y tế không?"

"Không sao, tiếp tục đi." Cậu ta phủi phủi tay, tự đứng dậy rồi chìa tay ra với tôi.

Tôi nhìn bàn tay kia mà chợt thấy áy náy. Dù sao hai chúng tôi cũng là đồng đội, chúng tôi đứng trên sân chiến đấu vì danh dự của lớp, tôi không nên mang tình cảm cá nhân vào.

"Chúng ta hô khẩu hiệu đi, không có khẩu hiệu thì dễ ngã lắm." Tôi nắm lấy tay cậu ta, nói.

Cuối cùng bàn bạc xong, tôi là người hô khẩu hiệu.

Có khẩu hiệu vào đúng là khác hẳn, mọi chuyện thuận lợi hơn rất nhiều. Chạy qua chạy lại như thế mấy lần, tuy không thể nói là nắm chắc được vị trí thứ nhất, nhưng cũng không đến nỗi đứng hàng bét.

Sau khi tập xong, chúng tôi đánh nhóm lẻ đến căn tin ăn cơm, Hạ Nam Diên đi cùng Tả Dũng đang đợi ở sân tập, còn tôi thì đi chung với Quách Gia Hiên. Mặc dù đều đến căn tin, nhưng tất cả đều ngầm hiểu, không ai đề cập đến vấn đề ăn cơm cùng nhau.

Hạ Nam Diên và Tả Dũng đi đằng trước, tôi với Quách Gia Hiên đủng đỉnh đi chếch ở phía sau. Trong lúc lơ đễnh, tầm mắt của tôi và Hạ Nam Diên chạm nhau trong thoáng chốc rồi vội dời đi ngay, không vương lại khắc nào.

Ăn xong chúng tôi về lớp, trên đường đi, Quách Gia Hiên bảo nó muốn vào quầy bán quà vặt để mua đồ ăn vặt, hỏi tôi muốn đi cùng không. Tôi vừa chạy mấy lần năm mười mét, bắp chân run lẩy bẩy, thật sự không muốn chạy nữa nên bảo nó tự đi một mình.

Đến cửa lớp, tôi gặp Mạc Nhã đang loay hoay một mình. Cậu ấy cầm một chiếc túi trên tay, trông có vẻ lo lắng.

"Mễ Hạ!" Vừa trông thấy tôi, mắt cậu ấy liền sáng bừng lên, chủ động chào hỏi.

"Sao bồ lại đứng ở cửa lớp bọn mình thế?" Tôi nhìn túi giấy kraft trong tay cậu ấy, "Tìm ai à?"

"Bồ giúp mình một việc được không?"

"Giúp bồ gửi đồ cho Hạ Nam Diên chứ gì?" Tôi nhanh nhảu đưa ra phán đoán.

Cậu kinh hoảng nhìn tôi, mãi lâu sau mới tìm lại giọng mình: "Bồ... sao bồ biết?"

Tôi cầm lấy chiếc túi giấy nhỏ trong tay cậu ấy rồi ước lượng thử, có hơi nặng, cảm giác bên trong là bánh trái ăn vặt gì đó.

"Chẳng phải bồ thích Hạ Nam Diên à?"

Mạc Nhã bàng hoàng hơn: "Cậu biết cả chuyện này à?"

Tôi láu lỉnh nháy mắt với cậu ấy: "Đương nhiên rồi, chị em mà."

Lý do này đã hoàn toàn thuyết phục được Mạc Nhã, khiến mọi lo lắng của cậu ấy bay biến ngay lập tức. Cậu ấy bảo với tôi rằng trong túi có thứ cậu phải đưa cho Hạ Nam Diên, nhờ tôi bí mật để nó vào bàn của đối phương trước tiết tự học buổi tối, chú ý đừng để cho ai phát hiện ra.

Tôi cam đoan với cậu ấy rằng nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, sau đó cầm đồ đi vào lớp từ cửa sau.

Đúng là tôi rất khó chịu với chuyện Mạc Nhã thích Hạ Nam Diên, nhưng cậu ấy thích thì cũng đã thích rồi, tôi mà còn quấy rầy thì có khác gì thằng điên Liêu Diệp Xuyên kia? Nó sẽ chỉ khiến bản thân trông thảm hại hơn thôi. Với cả... nghĩ kĩ lại thì chỉ cần Hạ Nam Diên và Mạc Nhã thành đôi, chắc chắn cậu ta sẽ không chơi gay với tôi nữa, vậy thì cái mông của tôi được an toàn rồi.

Nhân lúc không ai chú ý, tôi nhét đại cái túi vào trong hộc bàn của Hạ Nam Diên.

6 giờ, chuông reo lên, mọi người trong lớp lục tục quay trở lại.

Tôi mở vở bài tập ra rồi giả vờ như đang làm bài. Hạ Nam Diên nhanh chóng vào lớp, vừa ngồi về chỗ, cậu ta đã phát hiện cái túi giấy ở trong hộc bàn mình.

Cậu ta lấy túi ra, nhìn quanh một vòng, thấy không có ai nhận thì cau mày mở cái túi.

Bên trong túi giấy là một hộp sô-cô-la và một bức thư tình. Tôi biết đó là thư tình bởi vì cái bì thư xanh xanh hồng hồng của nó trông rất giống thư tình, hơn nữa Mạc Nhã còn trịnh trọng nhờ tôi bí mật trao nó cho Hạ Nam Diên, nghĩ bằng ngón chân cũng biết chắc được là cậu ấy muốn thổ lộ.

"Uầy, thư tình hả?" Tôi ngó qua thăm dò, muốn xem trên đó viết gì. Vừa nhìn sang, tôi đã thấy chiếc băng thể thao màu da được quấn quanh cổ tay trái của Hạ Nam Diên, nghĩ đến cảnh ban nãy cậu ta chống người khi bị ngã, tôi có lòng tốt hỏi thăm: "Tay mày..."

Hạ Nam Diên lập tức nhét lá thư và sô-cô-la vào lại túi, cũng chẳng biết là đang trả lời câu hỏi nào của tôi: "Không liên quan đến mày."

Tôi cứng họng.

"Xì, báu bở gớm." Nói rồi, tôi xoay người đi hướng khác, quay lưng về phía cậu ta.

Đã xử lý xong Hạ Nam Diên, bước tiếp theo, tôi chỉ cần giải quyết Liêu Diệp Xuyên là được.

Tôi hỏi thăm đứa bạn cũng thuộc dạng học dốt học chung lớp cấp 2, Liêu Diệp Xuyên đã chuyển ra nước ngoài cùng gia đình sau khi tốt nghiệp cấp 2, chắc cả đời sẽ không về nữa.

Vậy là chỉ cần không ra nước ngoài, tôi sẽ không gặp cậu ta.

【Bố ơi, mọi chuyện trước đây đều là lỗi của con, tại con không biết điều, bố đừng để trong lòng. Sau này nhất định con sẽ học tập chăm chỉ, ngày ngày vươn lên, không bao giờ hút thuốc đánh lộn nữa. Con muốn làm một thiếu niên mẫu mực của thời đại mới, phát huy tinh thần của thời đại, phấn đấu để trở thành tấm gương sáng cho mọi người! Bố ơi, bố hãy đồng ý với con là nhất định bố sẽ không đưa con ra nước ngoài! Dù có chết thì con cũng phải chết trên mảnh đất Hoa Hạ này, con không muốn ra nước ngoài, con yêu nơi đây, bố ơi! Bố có nghe thấy không bố ơi!! 】

Tôi gửi đoạn tin nhắn dài dằng dặc được mình dày công viết ra cho Mễ Đại Hữu, một chốc sau, ông ấy nhắn lại sáu chữ.

【 Xem điểm chác của con đã. 】

Đù, cay nghiệt vãi.