Edit: Oh Harry
Beta: Ling_
***
"Bạn nào có thể trả lời cho thầy xem ánh sáng có dạng hạt hay dạng sóng? Khi chúng ta nhìn bằng mắt thường thì ánh sáng có dạng hạt phải không nào? Chứ nếu là dạng sóng thì tại sao khi tác động vào người, cái bóng lại không biến dạng chứ? Newton đã nghĩ vậy đấy."
"Nhưng nhà vật lý học người Hà Lan Huygens lại không nghĩ thế, ông cho rằng ánh sáng truyền đi giống như sóng nước."
Tôi thẳng lưng, kể từ khi đặt chân vào ngôi trường này, đây là lần đầu tiên tôi ngồi nghe giảng một cách nghiêm túc như vậy, thậm chí còn chép bài vào sổ hẳn hoi.
"Một người nói là dạng hạt, một người nói là dạng sóng, không ai thuyết phục được ai. Cuối cùng, một người Anh tên là Thomas Young đã nghĩ ra một cách. Sau khi hai gợn sóng trong nước va chạm với nhau thì sẽ tạo ra gợn sóng mới, phải không nào? Vậy nếu ánh sáng là sóng, sau khi đi qua hai khe hẹp, hình thành nên sóng ánh sáng, cuối cùng chiếu lên tường, nó cũng phải tạo nên kiểu giao thoa như thế, đúng chứ? Vì vậy ông đã làm một thí nghiệm, quả nhiên, có các đường vân xuất hiện trên hình chiếu, điều này chứng minh rằng ánh sáng có tính chất sóng. Đây cũng chính là 'Thí nghiệm khe Young' nổi tiếng."
Tôi viết kết luận vào sổ ghi chép —【Ánh sáng là sóng.】
"Vậy ánh sáng thuộc loại sóng gì? Sau này, Hertz, nhà vật lý mà các em thường nghe tên đã xác định được ánh sáng là sóng điện từ thông qua các thí nghiệm. Sau đó, thông qua hiệu ứng quang điện, Einstein phát hiện năng lượng của sóng điện từ là không liên tục, thực chất ánh sáng là tập hợp của các lượng tử không thể phân chia, những lượng tử này là các hạt photon. Lúc này ánh sáng có dạng gì? Bản thân nó đã thành dạng hạt."
Tôi cau mày, xóa kết luận vừa viết đi rồi viết vào kết luận mới —【Ánh sáng là hạt.】
"Thế giờ quay lại với câu hỏi ban nãy, rốt cuộc ánh sáng là hạt hay sóng? Giống như con mèo của Schrödinger, con mèo này không thể vừa chết vừa sống đúng không? Mễ Hạ, em thử trả lời xem, ánh sáng chính xác là gì?"
Tôi sững mình trước việc bị điểm danh bất ngờ, đoạn đứng dậy: "Ờhh..."
Có lẽ sự chăm chỉ, ham học hôm nay của tôi đã gửi nhầm tín hiệu cho thầy vật lý, khiến thầy nghĩ rằng tôi trả lời được.
Nhưng tôi thật sự không trả lời được!
"Ánh sáng là..." Trước ánh nhìn khích lệ của thầy vật lý, tôi do dự nói tiếp: "Là... từ chối việc bị định nghĩa, dũng cảm là chính bản thân mình ạ?"
Cả lớp phá lên cười, tôi xấu hổ gãi mặt, đang định thú thật với thầy là mình không trả lời được, ai ngờ nghe xong đáp án này, thầy chẳng những không tức giận mà trông còn phấn chấn hơn.
"Chính xác! Mễ Hạ, câu trả lời của em rất hay! Thật ra từ câu trả lời này chúng ta có thể suy ra một diễn giải kinh điển khác về cơ học lượng tử — Diễn giải Copenhagen. Nhưng nói cái này với các em thì vĩ mô quá, bây giờ các em không cần biết, các em chỉ cần nhớ rằng ánh sáng có tính chất lưỡng tính, tức là nó mang cả hai tính chất hạt và sóng, hay nói cách khác, nó có 'lưỡng tính sóng hạt'..."
Thầy vật lý nói với giọng tràn đầy nhiệt huyết, nước bọt bay tứ tung, chữ trên bảng như rồng rắn đan xen, gần như không luận ra được.
Mình đúng là thiên tài mà.
Tôi ngẩn ngơ ngồi xuống, ngoái đầu nhìn về phía Hạ Nam Diên — Tiết này là tiết của lớp phân ban, tôi với cậu ta không ở cạnh nhau. Cậu ta cúi mặt, khóe môi mang theo nụ cười vi diệu chưa giấu đi, có vẻ cũng bị chọc cười bởi câu trả lời ban nãy của tôi.
Xí, cười con khỉ.
Tôi quay người lại với tâm trạng phấn khởi, viết kết luận cuối cùng vào sổ ghi chép —【Con mẹ nó nữa, ánh sáng vừa là hạt vừa là sóng. 】
Khi chuông tan học vang lên, Quách Gia Hiên mới học xong tiết lịch sử ở lớp bên qua gọi tôi đi ăn cơm cùng, trông thấy tờ ghi chép của tôi nằm trên bàn, nó tỏ ra vô cùng khϊếp hãi.
Nó cầm tờ ghi chép lên nhìn qua nhìn lại: "Mày ghi đấy hả?"
"Ờ..." Tôi giật lấy rồi kẹp vào trong sách, "Nhìn gì mà nhìn, mày đọc cũng có hiểu đếch đâu. Đi thôi, đi ăn cơm."
Tôi ra khỏi phòng học trước, Quách Gia Hiên đuổi theo sau vẫn đang hoảng hốt: "Không, mày uống nhầm thuốc hả, sao tự dưng lại chép bài?"
Chỗ hành lang lắm người qua kẻ lại, dễ bị chú ý, tôi quan sát xung quanh, chắc chắn không có người Tằng Lộc nào mới lẳng lặng tiến đến bên cạnh Quách Gia Hiên, nói: "Tao ra vẻ cho thằng Hạ Nam Diên xem thôi. Ông cậu nó là ngôn quan gì gì của tộc Tằng Lộc ý, thánh thần cao quý, uy quyền ở tộc họ đấy, thế nên một người làm quan cả họ được nhờ, mày không thấy những người Tằng Lộc đó đều nghe lời nó ư? Nếu tao muốn theo đuổi Mạc Nhã thì phải vượt qua cửa ải của Hạ Nam Diên đã, tao phải xây dựng quan hệ tốt với nó."
Mặt Quách Gia Hiên mù tịt: "Mày xây dựng quan hệ tốt với nó bằng cách ghi bài ấy hả? Sao đây, nó muốn chép bài mày à?"
Thấy mình không dạy nổi thằng này, tôi đành phải nói huỵch toẹt ra: "Nó bảo nếu tao có thể cải thiện điểm số của bản thân thì nó sẽ tin tao không phải người xấu. Để thể hiện quyết tâm, tao không thể đứng áp chót trong kỳ thi tháng này được."
Quách Gia Hiên chợt tỉnh ngộ: "À, thì ra là vậy... Không đúng, sao tao thấy chuyện này cứ kì quá." Nó cau mày, "Sao tao cảm thấy mày như bị nó... Cái từ đó gọi là gì ấy nhỉ? PPT?"
(*) PPT: thường dùng để chỉ người bắt cá nhiều tay và lợi dụng người yêu để đạt được mục đích của mình.
Tôi: "..."
Tôi không nói gì, tiếp tục đi về phía căn tin, nó vò đầu bứt tai, không nhớ ra nổi từ kia.
"CPU? UFO? Dù sao thì chắc chắn có chữ P, tao nhớ..."
Chắc chắn tôi đã bị Hạ Nam Diên PUA mất rồi!!
(*) PUA ( Pick-up Artist), ban đầu có nghĩa là "nghệ sĩ bắt chuyện", vốn để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tìиɧ ɖu͙©.
Tiết tự học buổi tối, việc phải đối diện với lượng đề thi tăng gấp đôi khiến tay tôi run lẩy bẩy, tôi nhìn Hạ Nam Diên: "Thôi bỏ bài hôm qua đi, ngay đến giáo viên cũng chẳng yêu cầu tao phải làm, chúng ta mình cứ coi như tao nộp rồi nhé."
"Nộp là nộp, không nộp là không nộp, sao mà có thể 'coi như mày nộp rồi' hả?" Giọng Hạ Nam Diên cứng ngắc, không hề có cách nào để lay chuyển.
Giờ thì tôi đã hơi tin việc lần trước cậu ta tố cáo tôi không phải là vì có thù riêng với tôi rồi. Mấy người Tằng Lộc này phân biệt phải trái rất rõ ràng, không có sự nhập nhằng ở giữa. Giống như... con mèo của Schrödinger, không chết tức là còn sống, không thể có con mèo nào mà vừa chết lại vừa sống.
"Thế chúng ta 'bỏ' bài ngày hôm qua đi nhé, mày thấy có được không?" Tôi vê một góc bài thi, vừa nói, vừa khẽ lật nó đặt sang một bên.
Hạ Nam Diên mím môi không nói, nhìn cái mặt nó là biết nó thấy không được rồi.
Nếu là bình thường thì tôi đã đập bàn chửi ầm lên từ lâu, nhưng thứ nhất, tôi vẫn còn nghiệp lớn chưa thành, thứ hai, Hạ Nam Diên có Vương Phương chống lưng, thứ ba... bố nó là lão khốn. Nói tóm lại, tôi đành chịu đựng thôi.
"Rồi rồi rồi, tao làm!" Tôi đùng đùng giật tờ giấy lại, đọc được hai lần thì đập phắt xuống trước mặt Hạ Nam Diên, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Câu một, không biết làm."
Vì giảng bài mà có đống đồ chặn ở giữa thì sẽ không tiện, vậy nên chồng sách cao chót vót kia đã bị tôi chuyển về vị trí cũ ở bên trái mình. Bây giờ giữa tôi và Hạ Nam Diên đã có cả nguyên một khoảng trống bằng phẳng, có thể nói là rộng thênh thang.
Rõ ràng không thể làm xong đống bài tập nhiều gấp đôi trong một tiết tự học buổi tối được, tôi chỉ đành mang chỗ bài chưa hoàn thành về kí túc xá làm tiếp. Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi tôi vào Nhất Trung đến giờ.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tôi đã mất đi quá nhiều lần đầu tiên.
"Chép cho hẳn hoi vào."
Phần lớn bài còn lại là chép bài tập, tôi mỏi tay nên chữ nghĩa dần nguệch ngoạc, đột nhiên, một bàn tay vươn tới từ phía sau gõ gõ lên bàn tôi. Cùng với đó là hương sữa tắm âm ẩm.
Tôi ngoái đầu nhìn lại, Hạ Nam Diên vừa tắm xong, mái tóc dài chưa khô hẳn xõa bên người, vài sợi tóc khó bảo dính vào cổ, trông qua cứ như hình vật tổ bí ẩn nào đó.
"Lát tắt đèn mà chưa viết hết thì sao?" Tôi cho cậu ta xem tiến độ của mình, "Còn nhiều quá đây này."
Tôi cố ý nói thật nhỏ nhẹ, có ý xin tha, nào ngờ cậu lại làm như không nghe thấy, nói thẳng thừng: "Không viết xong thì tiết tự học sáng mai viết tiếp, viết bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Ôi đệt, lão Grandet cũng chẳng ác bằng mày đâu.
Tôi thầm chửi trong lòng, tức nhưng không dám nói ra.
"Ò." Tôi nhoài ra bàn làm bài tiếp, chắc do sợ tôi làm vớ vẩn nên sau đó Hạ Nam Diên còn qua kiểm tra tôi mấy lần.
Tối nay cậu ta không đi gặp các thành viên trong tộc mình mà ở rịt trong phòng kí túc cho đến khi tắt đèn.
Cạn kiệt rồi, thật sự không còn chút tinh lực nào nữa.
Tôi yếu ớt nằm trên giường, nhìn chăm chăm lên trần nhà tối đen, trong cơn hoảng hốt, tôi trông thấy mẹ ở phía bên kia...
Hít một hơi thật sâu, tôi dùng chút sức lực cuối cùng lôi chiếc điện thoại đặt dưới gối ra.
Nhất Trung không cấm sử dụng điện thoại trong kí túc xá, nhưng học sinh không được mang điện thoại đến lớp, còn không mà để thầy cô bắt được thì sẽ bị tịch thu ngay lập tức. Bởi vậy, cơ hội duy nhất để tôi liên lạc với Mạc Nhã là sau khi về kí túc.
【Cuối tuần này bồ có thời gian không? Mình mời bồ đi chơi được không?】
Năm lớp 10, học sinh nội trú có thể về nhà hàng tuần, lớp 11 thì hai tuần về nhà một lần. Tuy nhiên, điều này không bao gồm người Tằng Lộc, bất kể hôm đó có phải "ngày về nhà" hay không thì họ cũng đều ở lại trường, chỉ có kỳ nghỉ đông và hè mới bắt được xe khách về Thố Nham Tung.
【Mời mình ư? Chỉ mỗi hai đứa chúng ta thôi à?】
Mạc Nhã nhanh chóng nhắn tin trả lời, sợ cậu ấy có điều gì lăn tăn, tôi vội vàng đáp: 【Không không, có cả Quách Gia Hiên lớp bọn mình nữa, bồ dẫn theo bạn bồ cũng được. Ngay gần trường thôi, bọn mình có thể đánh bi-a, hát hò hoặc chơi board game cùng nhau. 】
Dân số của huyện Cam có khi còn chẳng đông bằng dân số tại một con phố ở Hải thành, do khả năng chi tiêu có hạn mà ở đây thậm chí còn không có nổi lấy một quán net tử tế nào chứ nói gì đến trò Escape Room với Script Kill hiện giờ đang hot. Hồi trước có lần đám Quách Gia Hiên đưa tôi đến quán karaoke, nhưng hóa ra đó là một căn phòng trống huếch đặt thêm mỗi cái TV và máy chọn bài hát, ngoài ra không có một thiết bị âm thanh nào, phòng hát kế bên còn có thể hòa âm cho tôi trong khi tôi đang hát.
【Mình không biết chơi bi-a.】
Dự cảm thấy cậu muốn từ chối, tôi gõ chữ lia lịa.
【Không biết cũng không sao, bồ có thể học mà. Nếu bồ lo thì để tôi kéo Hạ Nam Diên đi cùng nhé?】
Tôi hồi hộp chờ đối phương trả lời tin nhắn, nhìn trạng thái "đang nhập" hiển thị ở phía trên cùng trong chốc lát trở thành "đang online".
【 Được, nếu Hạ Nam Diên đi thì mình cũng đi. 】
Cuối cùng thì Mạc Nhã cũng đồng ý rồi.
Tôi phấn khích trở mình, chân đạp hai phát dưới chăn.
Thành công rồi!
Tôi ngây ngô cười thầm một lúc rồi chủ động săn sóc chúc Mạc Nhã ngủ ngon, dặn cậu đi ngủ sớm.
【 Ừ, bồ cũng ngủ sớm đi.】
Tôi tắt điện thoại, khoan thai nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Bước tiếp theo là thuyết phục Hạ Nam Diên.
Nếu muốn thuyết phục Hạ Nam Diên thì nhất định không được làm cậu ta tức.
Hôm sau, tôi dậy thật sớm, làm trước một phần bài tập ở kí túc xá, sau đó lên lớp thì tiếp tục múa bút thành văn trong giờ tự học buổi sáng, cứ liên tục đẩy nhanh tốc độ như vậy, không ngờ trước khi vào học tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ bất khả thi: Bù xong hết đống bài tập của hai ngày. Vì lí do này, Vương Phương đã dành ra hai phút để khen tôi trong tiết ngữ văn, cô bảo tôi đã hoàn toàn thay đổi, biết hối cải để làm con người mới, rất đáng để mọi người học hỏi.
Tôi ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đón nhận ánh mắt kinh ngạc lấy làm lạ của mọi người, chỉ muốn khiêm tốn nói rằng: "Đâu có đâu có, đều nhờ sức mạnh của tình yêu cả."
Ngày mai là thứ bảy, tranh thủ giờ nghỉ trưa, khi Hạ Nam Diên đang chợp mắt trên ghế, tôi lấy tay đẩy nhẹ cậu ta.
Hạ Nam Diên vốn chưa ngủ sâu, cậu ta bị tôi đẩy thì tỉnh dậy ngay, nhưng vẫn nằm nhoài ra, chỉ quay đầu sang hướng khác.
Sao?
Cậu ta lặng lẽ hỏi tôi bằng ánh mắt.
"Tao muốn mời mày bữa cơm để cảm ơn mày, mai mày rảnh không?" Tôi nhỏ giọng hỏi cậu ta.
"Cảm ơn tao?" Cậu ta nhướn mày.
"Cũng nhờ công của mày mà hôm nay cô Vương khen tao, tao nên mời mày bữa cơm mới phải. Trưa mai mày với bạn mày ra quán gà hầm ngoài cổng trường đi, tao đãi."
Hạ Nam Diên nhìn tôi một hồi khiến tôi lo sốt vó, cậu ta đáp "ờ" một tiếng ngắn gọn rồi quay lưng ngủ tiếp.
Tôi đè nén cảm giác mừng rơn trong lòng, chỉ thấy tiếng "ờ" bình thường mà vô cảm này là từ đẹp nhất mà mình từng nghe trong đời.