"Văn Bùi Chi, tôi đói rồi.Anh mời tôi tới ăn nhưng không gọi món ăn, cố ý à?" Với giọng điệu cao lên, Chu Tự Thư cười nói, giống như một người khác.
"Thực đơn đâu?" Chu Tự Thư khoát khoát tay với Văn Bùi Chi.
Văn Bùi Chi dường như vẫn chưa ra khỏi cuộc trò chuyện trước đó, sau khi dừng lại một lúc lâu, hắn mới cầm thực đơn trong tay đặt nó vào tay Chu Tự Thư.
"Tiểu Thư, em có thể gọi bất kì món gì mà em muốn."
Chu Tự Thư đang cúi đầu nhìn thực đơn, nghe thấy Văn Bùi Chi nói như vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, chống khuỷu tay lên bàn, úp mặt vào lòng bàn tay, nghiêng đầu, khóe mắt mang theo ý cười, sau đó cậu đẩy thực đơn đến trước mặt Văn Bùi Chi.
Chỉ vào thực đơn, Chu Tự Thư nói: "Không phải nói biết tôi thích ăn những món gì sao? Hay là lại gạt tôi?"
Văn Bùi Chi biết bởi vì hắn đã nói câu "Anh hiểu em" vào ngày hôm đó. Hắn mở thực đơn, gọi người phục vụ, thông báo tên các món ăn.
Trong suốt quá trình Chu Tự Thư không nói một lời, chỉ lặng lẽ ngồi ở một bên và nhìn hắn, cho đến khi Văn Bùi Chi đóng thực đơn lại, người phục vụ đang chuẩn bị rời đi, cậu đột nhiên phát ra âm thanh.
"Chờ một chút." Dưới ánh mắt khó hiểu của Văn Bùi Chi, cậu cầm thực đơn lên, công bố tên mấy món ăn.
Tuy nhiên, sau khi nghe tên món ăn, sắc mặt của Văn Bùi Chi đột nhiên thay đổi, Sắc mặt trắng bệch, trở nên tái nhợt. Hắn hoảng sợ nhìn Chu Tự Thư.
"Tiểu Thư?" Giọng nói run run.
Chu Tự Thư đưa thực đơn cho người phục vụ như không nhìn thấy, mỉm cười cảm ơn người phục vụ, khi người phục vụ đóng cửa hộp lại, nụ cười đó lập tức biến mất.
"Có chuyện gì vậy, Văn Bùi Chi? Không hài lòng với thực đơn của tôi?"
"Tiểu Thư, tại sao lại gọi những món đó? Em không thích những món đó, những món đó, những món đó..." Văn Bùi Chi không nói được những lời tiếp theo, chỉ là nhìn chăm chú vào Chu Tự Thư, ánh mắt đau đớn mà sắc bén.
"Anh không nói được, nhưng để tôi nói cho anh biết, được chứ? Những món ăn đó là món Phương Ý yêu thích, phải không? Anh muốn hỏi tôi tại sao lại gọi những món ăn đó? Tại sao? Anh không biết sao?"
Chu Tự Thư thong thả đứng dậy, chậm rãi đi đến chỗ Văn Bùi Chi, hơi khom người, ghé sát mặt hắn, nhìn vào mắt hắn, nói từng chữ: "Bởi vì những năm đó anh đã phá vỡ dạ dày của tôi. Anh có biết lúc đó tôi ăn cái gì đều nôn ra hết không? Anh có biết sinh mệnh hiện tại của tôi là được bổ sung dinh dưỡng đình chỉ không? Hả? Văn Bùi Chi, anh, anh biết không?"
Trong khoảnh khắc, đôi mắt của Chu Tự Thư trở nên tối tăm và có màu máu, khiến cậu rất đáng sợ. Cậu đột nhiên nắm lấy cổ áo Văn Bùi Chi, cả giận nói: "Văn Bùi Chi, hiện tại anh muốn chuộc lỗi với tôi? Nói cho tôi biết, anh lấy cái gì ra đền bù với tôi? Một lời xin lỗi?"
"Văn Bùi Chi, tôi chưa bao giờ xin lỗi anh, chưa bao giờ!" Chu Tự Thư gần như hét lên câu cuối cùng.
"Thực xin lỗi, tiểu Thư, đừng khóc."
Khi Văn Bùi Chi đưa tay lên chạm vào má, lau nước mắt trên khóe mắt cậu, Chu Tự Thư mới nhận ra rằng cậu thực sự đang khóc. Sau khi sự hung ác tiêu tan, Chu Tự Thư nới lỏng cổ áo của Văn Bùi Chi, vẻ mặt trống rỗng khiến mọi người cảm thấy đau lòng, bước đi của cậu trở nên hỗn loạn.
"Đừng coi tôi là Phương Ý, được không? Văn Bùi Chi, được không? Tôi không phải cậu ấy! Tôi là Tiểu Thư, tôi có tên."
Cơn đau bụng cùng đau đầu đồng thời ập đến, chịu không nổi áp lực của cơn đau, Chu Tự Thư chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay chống ở mép bàn, bất lực lắc đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
"Ngày đó tôi muốn tặng hoa cho anh, muốn nói cho anh biết, tôi thích anh, Văn Bùi Chi. Bó hoa kia, tôi đã chọn và gói rất lâu."
Trong nỗi nhớ mông lung, hình như cậu trở về với cơn mưa to, cơn mưa to nơi mối tình thầm kín kết thúc không vương vấn, cậu chỉ muốn tặng hoa cho hắn.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Văn Bùi Chi, tuyệt vọng và bất lực, đôi mắt đỏ hoe và khuôn mặt đầy nước mắt.
"Tôi còn rất thích anh, nhưng lại vô cùng hận anh. Văn Bùi Chi, anh có thể chết sao? Phương Ý đã chết, tôi cũng đã chết một lần, lần này có phải đến lượt anh rồi không?"
Cậu nghĩ có lẽ chỉ có cái chết mới chấm dứt được trò hề này.
Nhưng cậu đã chết một lần, vậy lần này đổi thành người khác đi.