Phòng riêng yên tĩnh đến quỷ dị, Hạ Khanh rũ mắt xuống, nhìn đôi đũa trước mặt, cuối cùng cũng nhớ ra nguyên nhân mình đến tìm Văn Bùi Chi. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Văn Bùi Chi, lại bị ánh mắt của Văn Bùi Chi lúc này làm cho giật mình. Cậu không biết diễn tả như thế nào về đôi mắt chất chứa quá nhiều điều ấy. Cậu không muốn hiểu, lại càng sợ hiểu.
Cậu không rõ Văn Bùi Chi tại sao lại nhìn cậu như vậy, ánh mắt kia, trên mặt lộ ra một tia đáng thương. Cậu ho khan hai tiếng, tránh đi ánh mắt Văn Bùi Chi, sau đó hỏi: "Tôi và anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nhìn thấy Hạ Khanh cứ như vậy mà trốn tránh hắn, Văn Bùi Chi chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, muốn nói cái gì, lại mấp máy miệng, không nói ra lời. Sau đó, hắn lấy một cuốn nhật ký từ bên cạnh đưa cho Hạ Khanh.
Hạ Khanh nhìn cuốn nhật ký, rồi nhìn Văn Bùi Chi, nhưng không trả lời.
"Đây là nhật ký của Chu Tự Thư." Văn Bùi Chi dừng một chút, sau đó nhìn vào mắt Hạ Khanh, cười nói: "Cũng là nhật ký của em."
Vì vậy, ánh mắt của Hạ Khanh dừng lại ở cuốn nhật ký đó, đột nhiên một cậu bé tóc dài ngày này qua ngày khác bí mật viết nhật ký, hiện lên trong đầu cậu. Cậu vươn tay cầm cuốn nhật ký, cảm giác quen thuộc và thoải mái khó hiểu.
Mặc dù cậu vẫn không nghĩ mình là Chu Tự Thư mà Văn Bùi Chi đã nói, nhưng cái tên Chu Tự Thư đã nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của cậu, cậu cũng muốn biết người này là ai?
Hạ Khanh mở cuốn nhật ký ra, khi nhìn thấy dòng chữ "Tôi tên là Chu Tự Thư" được viết ở trang đầu tiên, cậu không thể kiểm soát được bản thân, tay cậu bắt đầu run lên. Tuy nhiên, khi lật giở cuốn nhật ký, đầu óc cậu trở nên trống rỗng. Tại sao cậu lại có sự đồng cảm mạnh mẽ như vậy khi rõ ràng cậu đang đọc câu chuyện của người khác? Giống như cậu đã trải qua nó trước đây.
Cho dù ký ức trong đầu có thể quên, nhưng nỗi sợ hãi khắc sâu trong xương vĩnh viễn không thể xóa bỏ.
Hạ Khanh đóng cuốn nhật ký lại, một tay giữ chặt cuốn nhật ký, cuốn nhật ký đã bị biến dạng, các đốt ngón tay của bàn tay dài gầy rõ ràng rất sắc bén. Dù đã cố gắng kiềm chế nhưng cậu vẫn không kiềm chế được, hai tay run lẩy bẩy, toàn thân run lên bần bật.
Sau một lúc, Hạ Khanh hỏi: "Tại sao anh lại cho tôi xem nhật ký của Chu Tự Thư? Tôi phải nói bao nhiêu lần rằng tôi không phải là cậu ta!" Hạ Khanh cắn chặt răng.
Văn Bùi Chi di chuyển ghế của mình ngồi gần Hạ Khanh hơn. Hắn đưa tay ra ôm lấy tay Hạ Khanh, như thể hy vọng có thể hỗ trợ cậu theo cách này.
Hạ Khanh sợ hãi, muốn rút tay lại, lại càng bị nắm chặt hơn. Cậu nhìn bàn tay kia, có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay đó mang đến hơi ấm, du͙© vọиɠ cùng sợ hãi khắc sâu trong xương, cậu chưa từng có cảm nhận qua.
Cậu chưa bao giờ khao khát điều gì nhiều đến thế, vừa khao khát vừa sợ hãi đến thế. Niềm vui và nỗi buồn đan vào nhau thành một tấm lưới lớn, dụ cậu vào bẫy.
"Tiểu Thư, em không phải là Hạ Khanh, em là Chu Tự Thư." Văn Bùi Chi nhẹ nhàng nói.
"Văn Bùi Chi, anh nói Chu Tự Thư là người rất quan trọng đối với anh phải không?" Hạ Khanh hỏi.
Văn Bùi Chi gật đầu, ngay khi hắn nghĩ rằng Hạ Khanh cuối cùng đã nhớ ra điều gì đó, nhưng lời tiếp theo của Hạ Khanh giống như một chậu nước lạnh đổ vào người hắn từ đầu đến cuối.
"Nếu tôi thực sự là Chu Tự Thư, nếu tôi thực sự quan trọng đối với anh, vậy tại sao tôi không nhớ đến anh, tại sao tôi lại trở thành em trai của Hạ Hành?"
Văn Bùi Chi bị những lời nói của Hạ Khanh ép tới thở không nổi, hắn không giải thích được. Hắn có nên nói rằng hắn suýt nữa đã gϊếŧ người quan trọng với mình không? Không, hắn không thể nói ra. Chuyện như vậy chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đau lòng, càng đừng nghĩ hắn nói ra.
Hắn vẫn luôn trốn tránh, khi biết Chu Tự Thư nhảy lầu, hắn liền trốn tránh, căn bản không dám đối mặt.
Văn Bùi chi không nói gì, nhưng đôi mắt hắn trở nên cô đơn hơn, vẻ mặt hắn trở nên thống khổ hơn. Hạ Khanh cũng có thể cảm nhận được sự bất an của Văn Bùi Chi, bàn tay hắn đang nắm tay cậu tăng thêm sức mạnh, như thể muốn giam cầm cậu ở đây.
"Tại sao anh không nói? Anh làm tổn thương cậu ấy, phải không?" Hạ Khanh nhớ lại nội dung của cuốn nhật ký. Cho dù Văn Bùi Chi không nói gì, đại khái cậu cũng có thể đoán ra được.
Cậu lạnh lùng nhìn Văn Bùi Chi,nói: "Người quan trọng với anh thực sự là Phương Ý. Chu Tự Thư chỉ là một kẻ thế thân, sau đó anh làm tổn thương cậu ấy và để mất cậu ấy. Bây giờ anh chỉ cảm thấy quá áy náy lên muốn làm lành mà thôi. Chính là anh không thể tìm thấy cậu ấy, nhưng tôi xin lỗi, tôi không phải là cậu ta. Anh đã tìm nhầm người." Ngay khi lời nói vừa dứt, Hạ Khanh đã rút tay ra khỏi Văn Bùi Chi, cậu đặt cuốn nhật ký lên bàn, đứng dậy đi về phía cửa.
"Tiểu Thư!"
Bước chân của Hạ Khanh dừng lại, cậu quay lại nhìn Văn Bùi Chi. Bốn mắt chạm nhau, vừa rồi trong lòng cậu còn đang mắng Văn Bùi Chi, nhưng vào lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy người trước mắt rất đáng thương, không hiểu sao lại cảm thấy chính mình cũng rất đáng thương.
Hạ Khanh đi ra khỏi nhà hàng lẩu, không khỏi ngoái đầu nhìn lại, bất đắc dĩ nở nụ cười chua xót. Một mình lang thang trên đường, cậu hiện tại không muốn về Hạ gia, cũng không muốn gặp bất luận kẻ nào.
Tuy rằng đã phủ nhận trước mặt Văn Bùi Chi, nhưng cậu cũng không khống chế được mà nghi hoặc. Cậu căn bản không muốn làm cái người tên Chu Tự Thư kia, cho dù cậu có thể thật sự là Chu Tự Thư, đột nhiên cậu cảm thấy quên đi cũng rất tốt.
Những gì Chu Tự Thư đã trải qua từ trong cuốn nhật ký, chỉ cần nhìn vào cậu đã cảm thấy không thể chịu nổi, nếu những điều này thực sự xảy ra với cậu. Cậu có lẽ sẽ chọn cái chết.