Sức lực của người đàn ông này rất lớn, khiến tay của Hạ Khanh rất đau. Cậu vươn tay muốn đẩy người đàn ông ra khỏi cánh tay mình, nhưng người đàn ông lại trực tiếp ôm cậu vào lòng.
Thân thể Hạ Khanh cứng đờ trong chốc lát, nam nhân một tay đỡ lấy eo của cậu, tay kia nắm lấy cánh tay của cậu. Đầu của người đàn ông vùi vào cổ cậu, Hạ Khanh cảm thấy có thứ gì đó ươn ướt trên vai mình. Trong lúc nhất thời, cậu thậm chí quên đẩy người này ra. Cậu đột nhiên nhớ tới khi người đàn ông vừa nhìn thấy cậu trong ánh mắt có nước mắt, Hạ Khanh cau mày.
Tại sao người đàn ông này lại khóc khi nhìn thấy cậu? Và tại sao người đàn ông này lại gọi cậu là "Tiểu Thư"? Ai đó luôn gọi cậu như vậy trong giấc mơ?
Có phải cậu từng đổi tên không?
"Khanh Khanh!"
Hạ Khanh nhìn về phía xa, đó là Hạ Hành.
Sau kh Hạ Hành nói chuyện với đối tác làm ăn xong thì cũng đã muộn, hắn cảm thấy không cần ở lại nữa nên muốn đưa Hạ Khanh về nhà. Kết quả là hắn gọi điện cho Hạ Khanh mấy lần cũng không ai bắt máy, hỏi mãi mới biết Hạ Khanh đã lên sân thượng. Hắn không khỏi nghĩ tới điều gì đó, hốt hoảng chạy lên sân thượng, chỉ thấy Hạ Khanh đang bị một người đàn ông khác ôm vào lòng.
"Anh." Người đàn ông không chịu buông cậu ra, vì vậy Hạ Khanh chỉ còn cách đấm vào bụng anh ta, không ngờ anh ta bị trúng đòn, người đàn ông đau đớn buông Hạ Khanh ra. Hạ Khanh cũng đẩy người đàn ông ra đi về phía Hạ Hành.
Hạ Hành cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc sắp bỏ chạy, ôm Hạ Khanh vào lòng, vuốt ve lưng Hạ Khanh hết lần này đến lần khác, dường như hắn đang an ủi Hạ Khanh, nhưng lại có vẻ như hắn đang an ủi chính mình..
"Khanh Khanh, em không sao chứ?"
Hạ Khanh khẽ lắc đầu, cậu muốn quay đầu lại nhìn người đàn ông vừa bị cậu đấm, nếu anh ta bị thương thật thì sẽ rất tệ, nhưng Hạ Hành đã giữ chặt cậu, không thể động đậy.
"Em không sao, anh trai."
Hạ Hành buông Hạ Khanh ra, khóe mắt liếc nhìn người đang ngồi xổm trên mặt đất cách đó không xa, cảm thấy quen thuộc. Nhưng trực giác mách bảo hắn rằng Hạ Khanh không thể ở lại đây được nữa.
"Không sao, chúng ta trở về đi." Hạ Hành nắm lấy bàn tay mát lạnh của Hạ Khanh, đi về phía lối ra sân thượng.
"Được, bất quá anh ơi, vừa rồi nếu như em đánh người kia, sẽ không có chuyện gì đi?" Hạ Khanh thấp giọng hỏi, trong giọng nói mang theo một chút hối hận. Nếu cậu biết điều này sớm hơn sẽ không đòi anh trai muốn ra ngoài, vừa mới ra ngoài đã gây rắc rối cho anh trai.
"Không sao, chúng ta trở về đi."
"Chờ một chút." Không biết từ lúc nào, người đàn ông phía sau đã đứng dậy, đi về phía họ.
Hạ Hành cau mày khó có thể nhận thấy, sau đó bảo vệ Hạ Khanh phía sau hắn, quay lại, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông.
Người đàn ông dường như không nghĩ rằng người bên kia thực sự là Hạ Hành, với vẻ mặt khó hiểu, anh ta hỏi với giọng điệu nghi ngờ: "Hạ Hành?"
"Anh Văn, đã lâu không gặp." Hạ Hành vừa nói vừa chắp tay sau lưng viết mấy chữ lên tay Hạ Khanh. Hạ Khanh cẩn thận nhận ra những từ được viết bởi Hạ Hành. Hạ Hành yêu cầu cậu đợi trong xe trước.
Hạ Khanh đã không tiếp xúc với thế giới bên ngoài trong hai năm, cậu cảm thấy rằng loại chuyện này nên giao cho Hạ Hành thì tốt hơn, ở lại đây một mình sẽ chỉ gây rắc rối. Cậu lật tay và viết "OK" vào lòng bàn tay của Hạ Hành, sau đó quay người đi xuống lầu.
Nhìn thấy Hạ Hành rời đi, Văn Bùi Chi nóng lòng muốn đuổi theo nhưng bị Hạ Hành chặn lại. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Hành, trầm giọng gầm nhẹ: "Tránh ra!"
Hạ Hành không di chuyển, nhưng thay vào đó là mỉm cười.
"Tôi không biết anh có quan hệ gì với em trai tôi?"
"Cái gì?" Văn Bùi Chi bị từ "em trai" trong miệng Hạ Hành làm giật mình, hắn nhìn Hạ Hành không nói nên lời. Em trai gì, người đó rõ ràng là Chu Tự Thư, em trai của Hạ Hành rõ rằng đã sớm...
"Hạ Hành, cậu cho rằng tôi khờ sao? Hạ Khanh rõ ràng đã chết từ lâu."
"Anh Văn, anh nói thật thú vị, vừa rồi em trai tôi còn ở đây, sao anh lại nói em ấy đã chết? Anh Văn có thù oán gì với tôi hay em trai tôi sao? Muốn nguyền rủa em ấy như vậy?"
Hạ Hành là một con hổ hay cười, bề ngoài có vẻ tốt bụng nhưng thực chất lại tàn nhẫn hơn bất kỳ ai khác, Bất quá hắn và Hạ Hành từ trước tới nay chính là nước sông không phạm nước giếng.
"Hạ Hành, người vừa rồi rõ ràng là Chu Tự Thư. Tôi không biết Hạ Khanh trông như thế nào, hay cậu là một người anh trai, ngay cả em trai của mình trông như thế nào cũng không biết?"
Khóe miệng Hạ Hành vẫn còn một nụ cười nhàn nhạt, hắn liếc nhìn bầu trời đen kịt, ánh mắt tối sầm lại, sau đó nhìn về phía Văn Bùi Chi, nói: "không nhớ rõ chính là anh Văn đi?"
"Cậu có ý tứ gì?" thanh âm Văn Bùi Chi run rẩy, cảm giác nghe không được nữa. Nhưng dường như có thứ gì đó nặng nề đè lên chân hắn khiến hắn không thể bước được một bước, sau đó hắn nghe thấy Hạ Hành nói.
"Phương Ý cùng Chu Tự Thư, anh Văn, anh có thể phân biệt được không? Anh Văn đúng là một quý ngài hay quên mọi thứ, anh quên rồi sao? Hai năm trước, Chu Tự Thư đã nhảy lầu tự tử ở Văn gia."
Nghĩ rằng không thể để Hạ Khanh đợi quá lâu, Hạ Hành quay người định rời đi, như chợt nhớ ra còn có chuyện muốn nói, hắn dừng lại, cười tủm tỉm rồi tiếp tục nới với giọng điệu giễu cợt.
"Nếu như tôi nhớ không lầm, mộ Chu Tự Thư ở bên cạnh Phương Ý, anh Văn thật là si tình a!"
Văn Bùi Chi sững người tại chỗ, thậm chí không để ý rằng Hạ Hành đã rời đi, nhưng những lời của Hạ Hành cứ văng vẳng bên tai, từ "si tình" giống như một cái tát vào mặt hắn, hắn không xứng với Phương Ý ôn nhu, không xứng với những điều tốt đẹp như Chu Tự Thư.
Hắn luôn nói rằng hắn yêu Phương Ý nhiều như thế nào, nhưng sau cái chết của Phương Ý, hắn đã tìm kiếm hình bóng của Phương Ý vào trong người khác, sau đó làm tổn thương một người yêu hắn sâu sắc. Loại tình yêu này cũng được gọi là tình yêu sao?
Hắn hành hạ người đó đến nỗi thậm chí người đó không nhớ chính mình là ai, thậm chí không ngần ngại tự tử để thoát khỏi tay hắn.
Trước đây hắn luôn cho rằng Chu Tự Thư ngốc nghếch, cư nhiên yêu hắn đến như vậy, hiện tại hắn nghĩ người thực sự ngu ngốc chính là mình, ngu ngốc đến mức không thể học cách trân trọng, ngu ngốc đến mức mất đi rồi mới hiểu được cách quý trọng, ngu ngốc đến mức đánh mất hai người yêu thương hắn sâu sắc.
Phải, Chu Tự Thư đã chết hai năm trước, trong nỗi đau mà cậu dành cho hắn.