Cát Văn Phong giận quá bật cười, đây là ỷ không có chứng cứ à.
"Người đâu, bắt giữ kẻ điêu nô này lại! Cả hai người bọn họ nữa, cùng bắt về nhận tội, về phần Ngụy di nương..." Cát Văn Phong biết, muốn để Ngụy di nương thừa nhận bà ta là chủ mưu ngay bây giờ, e rằng là điều không thể nào, Diệu Linh chết rồi, chứng cứ không còn nữa, nếu như Cổ ma ma cứ khăng khăng rằng chuyện do một mình bà ta ra tay gây nên, vậy chắc chắn không có chứng cứ nào chỉ vào Ngụy di nương rồi.
Nhưng Cát Văn Phong không cam tâm bỏ qua kẻ chủ mưu lớn nhất là Nguỵ di nương đây.
Đến lúc này, Nguỵ di nương vẫn nở nụ cười dịu dàng đoan trang như cũ, hơi cúi người: "Cát đại nhân yên tâm, tuy nói bọn họ là người của thϊếp thân, nhưng đã phạm sai lầm, đại nhân cứ việc đưa đi, thϊếp thân sẽ tận lực phối hợp."
Tuyên Bình Hầu nhận ra được tâm tư của Cát Văn Phong, mặc dù ông ta cũng hồ nghi vì sao di nương õng ẹo của mình lại hạ ra mệnh lệnh thế này, giờ phút này cho rằng trông thế không thể nào làm chủ của một lão nô như vậy.
Nhưng ông ta cũng thật sự thích Nguỵ di nương, vừa vặn mở miệng: "Cát đại nhân, bản hầu cũng sẽ bảo người trong phủ tận lực phối hợp. Không ngờ, chẳng qua chỉ là một điêu nô, lại làm rối loạn cả phủ như thế, nhất định phải nghiêm trị! Có điều, Ngụy di nương tính tình nhu nhược, e rằng lần này đã bị điêu nô che mắt, Cát đại nhân nhất định phải trả lại sự trong sạch cho di nương đó."
Cát Văn Phong nghe ra được Hầu gia đang tạo áp lực, nhức đầu rồi, không có chứng cứ, hắn ta thật sự không có sức bắt người, nhưng cứ bỏ qua như thế...
Hắn ta dùng khoé mắt liếc nhìn Tạ Ngạn Phỉ, lần đầu tiên, hắn ta hi vọng Ngũ Hoàng tử liều mạng xông về phía trước tố cáo đến như thế, chỉ cần có thể đưa Nguỵ di nương về Hình bộ trước, đến lúc đó còn tra xét tường tận, nếu không sau này sẽ không dễ dàng gì mà tra về Nguỵ di nương tiếp.
Tạ Ngạn Phỉ biết Cát Văn Phong không có cách nào bắt Tuyên Bình Hầu, nếu như Tuyên Bình Hầu nhất định bảo vệ Ngụy di nương, Cát Văn Phong thật sự sẽ không thể đưa được người đi.
Tạ Ngạn Phỉ tiếc một giá trị hảo cảm kia, nhưng vẫn đáng giá so với việc bắt Ngụy di nương đến Hình bộ một chuyến, mặc dù có thể cuối cùng bà ta vẫn sẽ được thả.
"Hầu gia à, ngươi là Hình bộ Thượng thư sao?" Tạ Ngạn Phỉ chậm rãi mở miệng.
Cát Văn Phong ở bên cạnh thở phào.
Trái tim của Tuyên Bình Hầu kéo căng, Ngũ hoàng tử lại muốn thế nào đây? "Đây.... Đương nhiên không phải."
Tạ Ngạn Phỉ ồ một tiếng: "Vậy bản Vương còn tưởng rằng Hầu gia ngươi đột nhiên đẩy Cát Văn Phong khỏi vị trí Hình bộ Thượng thư này rồi chứ? Nếu không, ngươi cũng đâu phải Cát Văn Phong, ngươi nói bị che mắt là xong sao? Chứng cứ đâu? Không có bằng chứng, người chết là nha hoàn của Đỗ Hương Ly, kẻ ra tay chính là ma ma của di nương ngươi, bản vương hoàn toàn nghi ngờ có phải là hai người Ngụy di nương với Đỗ Hương Ly cùng hợp sức lại hại bản Vương hay không!"
Tuyên Bình Hầu tức điên: "Vương gia, người nói bậy bạ gì đó?"
Tạ Ngạn Phỉ: "Hay là, là tổ hợp ba người Hầu gia ngươi cùng Ngụy di nương cộng thêm Đỗ Hương Ly cùng nhau hại bản Vương?"
Xém chút, Tuyên Bình Hầu đã hộc máu: "Người, người..."
Tạ Ngạn Phỉ nhún vai: "Ngươi xem, có phải ngươi chột dạ vì bị bản Vương đoán trúng chân tướng hay không? Nếu không, ngươi cũng đâu phải Cát Văn Phong, ngươi chắc chắn cái gì chứ? Có nghi ngờ hay không ngươi nói là được à? Vậy còn cần người giám sát như bản Vương đây làm gì? Còn cần Cát Văn Phong làm gì?"
Tuyên Bình Hầu tức giận đến mức xém chút đứng không vững, nhưng ông ta có thể làm sao đây? Đây là Ngũ Hoàng tử, đánh không được chửi không xong, còn phải thú nhận!
Nếu hôm nay ông ta cứu Nguỵ di nương, tiếp theo nhất định Ngũ Hoàng tử sẽ kiện lên triều đình!
Tuyên Bình Hầu cắn răng, chỉ có thể cân nhắc, vỗ vỗ lên mu bàn tay của Ngụy di nương: "Nàng đi theo phối hợp điều tra nhé, bản Hầu tin tưởng, người ngay thẳng không cần giải thích."
Ngụy di nương híp mắt, che đi ý lạnh dưới đáy mắt, vẫn cười dịu dàng: "Thϊếp thân biết, vậy cứ đi theo Cát đại nhân một chuyến."
Cát Văn Phong vui đến mức râu cũng đều muốn vểnh lên, ai da, lần đầu thấy gương mặt này của Ngũ Hoàng tử hòa ái dễ gần đến như thế đó.
Tạ Ngạn Phỉ nghe thấy trong đầu vang lên "giá trị hảo cảm -1, tổng giá trị hảo cảm là 0", trong lòng muôn ngựa rong ruổi.