Ngụy di nương mặt không biểu cảm nhìn bà ta, trước khi Cát Văn Phong chưa nói chuyện, bà ta từ từ mở miệng: "Cổ ma ma, ngươi thật sự hại chết Diệu Linh sao? Lúc đó, ngươi đã nói với ta rằng ngươi ở cùng hai người Phán Xảo và Tinh Anh, ngươi nói láo?"
Gần nhằ là lời chất vấn, cũng tạo áp lực cho Cổ ma ma, đồng thời phủi sạch cho bản thân.
Trước giờ, Ngụy di nương làm việc cẩn thận chặt chẽ, chuyện của Diệu Linh cũng là việc xảy ra ngoài ý muốn nên bà ta mới có chỗ sơ hở. Nhưng ngay cả như vậy, bà ta cũng không hề tự mình ra tay, thậm chí cũng không tham dự vào việc uy hϊếp hai người Phán Xảo và Tinh Anh, tất cả đều do một mình Cổ ma ma nhúng tay.
Một nhà Cổ ma ma đều nằm trong tay bà ta, Cổ ma ma không dám phản bội.
Cổ ma ma hiểu rất rõ ý tứ trong lời nói này, thậm chí, trước đó di nương cũng từng nói qua nếu như xảy ra chuyện bà ta phải làm sao.
Cổ ma ma rủ mắt, sau khi quyết định, vì đạo nghĩa không cho phép chùn bước: "Lão nô... Nhận tội. Diệu linh, là do lão nô gϊếŧ." Dứt lời, bà ta bỗng nhiên đứng lên, chạy về một phía. Tạ Ngạn Phỉ ở bên cạnh luôn chú ý đến hành động của bà ta, y trực tiếp nhấc chân đạp, khiến Cổ ma ma bị đạp bay nửa mét, nằm trên mặt đất, đến đứng cũng chẳng đứng nổi.
Cát Văn Phong giật nảy mình: "Giữ lại! Không cho phép bà ta tự sát!"
Một ma ma như bà ta có thù gì với Diệu Linh chứ? Chắc chắn là có người đứng sau màn!
Ánh mắt loé lên từ đầu của Ngụy di nương khi nhìn Cổ ma ma gặp trở ngại bị một đá này của Tạ Ngạn Phỉ đánh tan, bà ta nhanh chóng thu ánh mắt lại, nghĩ về tình huống mà bà ta sẽ gặp phải tiếp theo và làm sao để hoá giải được hiềm nghi của mình.
Bà ta không sợ Cổ ma ma sẽ khai ra mình, nhưng như thế, Ly nhi của bà ta phải làm sao bây giờ?
Sắc mặt của Cát Văn Phong đen lại, nhìn Cổ ma ma bị chế trụ: "Tự sát? Ngươi cho rằng ngươi chết sẽ không ai biết được kẻ đứng sau sai khiến ngươi à? Ngụy di nương, trái lại ngươi nói một chút xem, ma ma thân cận bên cạnh ngươi sao vô duyên vô cớ lại gϊếŧ tỳ nữ bên người của Tứ cô nương thế? Tứ cô nương là do ngươi sinh ra, Diệu Linh này vừa mới có liên quan đến việc Ngũ Hoàng tử bị bỏ thuốc, kết quả lại xảy ra chuyện, kẻ ra tay là người của ngươi, bổn quan hoàn toàn có lý do nghi ngờ ngươi để bảo vệ thứ nữ, không tiếc cho người của mình gϊếŧ người diệt khẩu!"
Cổ ma ma hét lên một tiếng: "Không phải di nương! Đều là ta! Đều là do một mình lão nô gây nên! Không có liên quan gì với di nương cả! Là lão nô... Trước đây, lão nô với Diệu Linh này đã oán hận chất chứa, nàng ta ỷ vào sự tín nhiệm của Tứ cô nương, không thèm để ma ma quản sự như lão nô đây vào mắt. Vừa vặn, lão nô đi xem náo nhiệt, bắt gặp Diệu Linh ngồi khóc ở đó, nàng ta khóc rằng bản thân muốn làm chủ tử, ngay sau đó lại nhìn trúng tất cả những người đến lần này đều là quý nhân, muốn mượn cơ hội bỏ thuốc cho một quý nhân, đến lúc đó nàng ta chỉ cần phối hợp, cho dù đi theo làm thϊếp thất cũng xem như được bay lên đầu cành. Nhưng nàng ta không ngờ sẽ lớn chuyện, bèn chạy sang đấy khóc lóc, lão nô với nàng ta oán hận chất chứa, muốn mượn cơ hội châm chọc, ai ngờ lại lỡ miệng sinh ra tranh chấp, lão nô không cẩn thận đẩy nàng ta xuống nước. Lúc ấy, lão nô bị dọa sợ, nàng ta cào vào mắt cá của lão nô, lúc ấy lão nô quá hoảng.. Liền gạt tay nàng ta ra, đẩy nàng ta xuống dưới rồi bỏ chạy. Sau đó Diệu Linh chết, lão nô sợ chuyện sẽ bại lộ, bèn uy hϊếp Phán Xảo và Tinh Anh làm chứng cho mình! Tất cả mọi chuyện đều do một mình lão nô gây ra! Không liên quan gì đến di nương với Tứ cô nương cả!"
Sắc mặt của Cát Văn Phong càng thêm khó coi, không ngờ lão tặc này đã sớm tính toán kỹ lưỡng lời nói để ứng phó: "Nếu như muốn bỏ thuốc một quý nhân, sao nàng ta còn phải cố ý dẫn dụ Tam cô nương đến chứ?"
"Chuyện này... Lớn mật! Ngươi còn không khai thật, đến cùng chân tướng mọi chuyện là như thế nào?" Cát Văn Phong nổi giận.
Cổ ma ma cúi đầu cắn chặt: "Cái này lão nô không biết, lão nô không phải Diệu Linh, ai biết nàng ta nghĩ gì cơ chứ!"