Cho dù Tạ Ngạn Phỉ có tiếc giá trị hảo cảm thì cũng vô dụng mà thôi, nếu y không tìm một chút chuyện cho Nguỵ di nương, sao có thể rảnh tay để lên kế hoạch với Vu Dung Lang, cùng bới hai người kia ra?
Không bới ra, dựa vào hình tượng bên ngoài của hai người này, cho dù có nói ra, bọn họ một người là độc nương tử lòng dạ độc ác, một người là hái hoa tặc ra vẻ đạo mai, ai sẽ tin chứ?
Nhưng nếu cùng lên kế hoạch cho hai người, Tạ Ngạn Phỉ không kiểm soát được thời gian, tạm thời cũng không có bản lĩnh này, chỉ có thể làm từng việc một.
Trước mắt, phải xem Cát Văn Phong có năng lực giam giữ Nguỵ di nương lại Hình bộ bao lâu mới trả tự do không buộc tội.
Người có mặt ở đây đều có suy nghĩ khác nhau, trên mặt Ngụy di nương không thể hiện ra gì cả, sắc mặt của Tuyên Bình Hầu thật đen, những người còn lại thì cẩn thận dè dặt, hoàn toàn không ngờ Cổ ma ma bình thường hoà ái dễ gần lại dùng thủ đoạn hiểm độc gϊếŧ chết Diệu Linh. Hơn nữa, người càng tiếp xúc nhiều với Cổ ma ma, trong lòng càng sợ.
Cát Văn Phong đợi đưa người đi, trong lúc nhất thời, hắn ta không còn thời gian để nghĩ gì khác nữa.
Tạ Ngạn Phỉ thấy nhiệm vụ của mình đã hoàn thành thì đứng lên, vươn vai một cái. Ánh nhìn khoé mắt thoáng qua, liền bắt gặp ánh mắt hiếu kỳ nhìn sang đây của Đỗ Hương Vũ.
Động tác vươn vai của y dừng lại, nhìn lại, trong lòng suy nghĩ, thế này là mình đã giúp Đỗ Hương Vũ một lần rồi, nếu không có y, tình hình của nàng ta bây giờ sẽ rất thảm đấy, nhưng vì sao giá trị hảo cảm lại không tăng lên cơ chứ?
Đỗ Hương Vũ đối diện với ánh mắt của Tạ Ngạn Phỉ ánh mắt, vội vã cúi xuống.
Chỉ vắt tay, lại có phần mất tập trung.
Trong đầu Tạ Ngạn Phỉ không hề vang lên âm thanh như mong đợi, y nhún vai, chào hỏi Cát Văn Phong rồi nghênh ngang rời đi dưới ánh mắt buồn rầu của Tuyên Bình Hầu.
Y vừa rời đi, dường như Đỗ Hương Vũ cũng đã có quyết định gì đó, nàng ta cũng cúi người chào rồi lấy cớ về trước.
Bên này, Tạ Ngạn Phỉ vừa lắc lư đi ra khỏi sân nhỏ, sau lưng đã có tiếng bước chân hấp tấp đuổi theo, y quay đầu đưa mắt nhìn, phát hiện là nữ chính Đỗ Hương Vũ, bèn nhíu mày đứng lại: "Đỗ Tam cô nương?"
Đỗ Hương Vũ liếc nhìn Tạ Ngạn Phỉ qua một cái rồi lại cúi đầu xuống, cũng không đến gần: "Chuyện hôm qua... Đa tạ Vương gia."
"A, bản Vương làm cái gì chứ?" Tạ Ngạn Phỉ cũng không thừa nhận, đoán chừng nữ chính cũng chỉ nghi ngờ trong lòng, cũng không chắc chắn.
Đỗ Hương Vũ không ngốc, lúc ấy quả thật Diệu Linh đã dẫn nàng ta đi, cũng muốn làm gì đấy. Khi đó, lời Đỗ Hương Ly gọi nàng ta ra ngoài chính là chứng cứ, chắc chắn là muốn dùng Diệu Linh dẫn nàng ta qua đó để tính kế nàng ta với Húc Vương rồi.
Nhưng cuối cùng lại biến nguy thành an.
Hôm qua, Đỗ Hương Vũ đã bị doạ sợ, buổi tối nằm đấy suy nghĩ cả đêm, điều duy nhất không thích hợp chính là khi đó nàng ta bị người ta bịt và nhét đồ vào miệng ở sau hòn non bộ. Khi đó, nàng ta còn cho rằng mình đã gặp phải lưu manh, nhưng sau khi tỉnh lại thân thể cũng không có gì khác thường, vốn cảm thấy kỳ quái, sau đó lại nằm trên giường cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân hậu quả một chút.
Có lẽ, nàng ta đã nghĩ ra được một khả năng.
Quả thật, chẳng biết sao Đỗ Hương Ly lại muốn tính kế nàng ta với Húc Vương, vì vậy, chuyện Húc Vương trúng tình dược chắc cũng do Đỗ Hương Ly gây ra. Húc Vương do gia đinh dẫn đến vườn hoa, phía nàng ta bên này do Diệu Linh dẫn sang đấy.
Nếu Đỗ Hương Ly đã dám bỏ thuốc Húc Vương, vậy phía nàng ta không thể nào không có được. Cho nên, nàng ta hoài nghi... Khi ấy mình đã trúng thuốc khi đi theo Diệu Linh qua đó, mà người bịt miệng kéo nàng ta ra sau hòn non bộ có lẽ là người của Húc Vương. Thứ nàng ta ăn vào lúc đấy cũng không phải thứ gì bậy bạ, khả năng rất lớn chính là thuốc giải.
Độc trong người nàng ta lập tức được phá giải, sau đó hôn mê, vừa vặn tránh được việc Diệu Linh đến tiếp tục dẫn nàng ta đi, Diệu Linh không tìm được nàng ta bèn rời đi trước một bước.