Sau Khi Xuyên Thành Nam Nhân Xấu Xí Tôi Bị Bạo Quân Quấn Thân

Chương 45

Nhưng vấn đề là ngón tay nàng ta bị gãy mất hai ngón, những người muốn bảo vệ mình khi gặp đau đớn tiềm thức sẽ tự động buông tay, không ai có thể cố chịu đựng đau đớn bẻ gãy mất hai ngón tay của mình.

Cho nên khả năng lớn nhất là có người muốn đẩy nàng ta xuống, sau đó nàng ta giãy giụa phản kháng dẫn tới dây dưa với người hại nàng ta, cuối cùng túm chặt lấy hung thủ rồi bị hung thủ bẻ gãy ngón tay đẩy mạnh xuống hồ chết đuối.

Những chuyện này Cát Văn Phong đều biết rõ, nhưng quan trọng là… Không có chứng cứ.

Tối hôm qua hắn ta đã cho nha dịch kiểm tra hạ nhân trong phủ, điều tra trong lúc Diệu Linh bị sát hại những người này đang làm gì, không những thế, vì để chứng minh suy luận của mình hắn ta còn cho người kiểm tra cánh tay của hạ nhân trong phủ, nhưng không tìm được bất kỳ vết cào nào.

Lúc Diệu Linh chết không có ai có mặt, trên cánh tay cũng không có vết cào, điều này làm hắn ta không thể tìm ra người hiềm nghi có khả năng phạm tội.

Cát Văn Phong cảm thấy phủ Tuyên Bình Hầu đúng là quá kỳ quái, chẳng lẽ thật sự là Diệu Linh phạm tội xong sợ hãi bất cẩn rơi xuống nước, tự mình hại mình ư?

Tạ Ngạn Phỉ nhìn sắc mặt của Cát Văn Phong, vui vẻ: “Cát đại nhân à, một vụ án chắc chắn không thể nào không có người hiềm nghi, hai vụ này không tìm thấy người hiềm nghi, lại còn xảy ra ở phủ Tuyên Bình hầu, điều này chứng minh cái gì?”

Cát Văn Phong không có manh mối, không ngờ lại hỏi ngược lại thật: “Chứng minh cái gì?”

Tạ Ngạn Phỉ: “Chứng minh… Có người nói dối đó.”

Cát Văn Phong âm thầm liếc xéo y một cái, sao hắn ta không biết có người nói dối cho được chứ? Vấn đề là, không chứng cứ! Không chứng cứ!

Chẳng lẽ hắn ta cứ bắt đại một người, hỏi người đó có phải ngươi đang nói dối hay không à?

Cố tình những người này đều có nhân chứng, có thể chứng minh lúc ấy bọn họ không có mặt ở hiện trường.

Chẳng lẽ hắn ta lại nghiêm hình tra tấn cho bằng được sao? Đến lúc đó đừng nói không tìm được, một khi bị truyền ra ngoài, dù có tìm được thì cũng bị nói thành đánh cho nhận tội.

Cát Văn Phong lạnh lùng lườm Tạ Ngạn Phỉ, trong mắt lóe lên suy nghĩ, nếu Ngũ hoàng tử có giỏi thì tự tìm ra đi? Vì thế, Cát Văn Phong nổi giận nói: “Vương gia, không biết từ nãy đến giờ ngài có cao kiến gì? Bản quan rửa tai lắng nghe.”

Tạ Ngạn Phỉ chậm chạp nói: “Cao kiến thì không có, thấp kiến thì lại có một cái. Nếu không thể chứng minh ai đang nói dối, vậy hỏi lại một lần nữa đi.”

Gân xanh trên trán Cát Văn Phong đập thình thịch: Hỏi lại lần nữa? Vương gia nói dễ dàng ghê, hỏi lại lần nữa phải tốn bao nhiêu công sức? Không chừng kết quả vẫn giống như bây giờ.

Nhưng Hoàng Thượng chỉ cho hắn ta có mười ngày!

Tạ Ngạn Phỉ không đợi Cát Văn Phong trả lời, quay đầu nhìn về phía sắc mặt chẳng mấy tốt đẹp của Tuyên Bình Hầu, chuyện xảy ra trong phủ ông ta, một ngày không tra ra hung thủ, Tuyên Bình Hầu ông ta sẽ không thể thoái thác tội của mình: “Hầu gia à, không phải bổn vương cố ý nhằm vào người trong phủ ông. Bổn vương bị hạ độc ở chỗ ông, Trịnh thượng thư lại chết ở chỗ ông, nếu vụ án của Trịnh thượng thư còn không có manh mối, vậy cứ giải quyết vụ án của bổn vương trước đi. Bổn vương cũng mệt mỏi rồi, ông yên tâm, giải quyết cho bổn vương xong, bổn vương sẽ không thèm tới nữa.”

Mắt Tuyên Bình Hầu sáng lên, nếu có thể tiễn ôn thần này đi, muốn làm gì cũng được cả.

Có điều nghĩ đến Tứ cô nương, trong lòng ông ta thoáng thấy bất an, luôn cảm thấy cái chết của Diệu Linh không thích hợp lắm, ông ta bỗng cảm thấy nghi ngờ có phải Ly Nhi làm thật hay không.