Cát Văn Phong cho người dò hỏi các đại nhân có mặt, vào canh giờ Trịnh thượng thư chết, ngoại trừ hạ nhân trong phủ ra lúc ấy chỉ có hai vị đại nhân đi nhà xí một chuyến, lúc ấy hai người đó đi cùng nhau, nhưng không ai có thù oán gì với Trịnh thượng thư, thời gian đi nhà xí cũng không khớp, sau khi loại trừ thì chư vị đại nhân đến Phủ Tuyên Bình Hầu lần này đã không còn hiềm nghi nữa, vậy chỉ còn lại người của Phủ Tuyên Bình Hầu.
Chuyến này Cát Văn Phong tới là để thẩm tra người trong phủ.
Hơn nữa trong tiệc mừng thọ hôm qua còn xảy ra chuyện của Ngũ hoàng tử, tỳ nữ tên Diệu Linh cũng đã chết, hắn ta phải thuận tiện tra thêm là ai hạ Tình Dược Ngũ hoàng tử.
Hai vụ án đều không có đầu mối, làm Cát Văn Phong vừa gấp vừa bực, cố tình còn có người kéo chân sau.
Cát Văn Phong vừa nghe tất cả hạ nhân trong phủ được quản gia đưa đến giới thiệu về bản thân, vừa đặt câu hỏi, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn Ngũ hoàng tử nằm liệt trên cái ghế bành như đại gia, cái bụng, cái mặt đen đúa, dáng vẻ cà lơ phất phơ làm Cát Văn Phong nhìn mà đau cả mắt.
Tạ Ngạn Phỉ đã phát hiện ra ánh mắt Cát Văn Phong từ sớm, nhìn đi nhìn đi, nhìn thêm một lần y cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Y híp mắt nhìn chằm chằm tất cả hạ nhân trên bãi đất trống trước mặt, rồi nhìn quản gia đứng bên cạnh đọc vanh vách ghi chép của nha dịch ghi lại trong nửa canh giờ xảy ra án mạng, các hạ nhân đang làm gì, không có mặt ở hiện trường phải có nhân chứng.
Cứ như thế, sau một hồi dò xét, chỉ có hai ba người không có nhân chứng, nhưng lại cách phòng cho khách rất xa, dựa theo vị trí của họ lúc bây giờ thì muốn đến phòng cho khách để gϊếŧ Trịnh thượng thư thì không thể đi đi về về trong nửa canh giờ được.
Kể từ đó, gã sai vặt dẫn đường cho Trịnh thượng thư đã trở thành người bị tình nghi lớn nhất.
Từ sau khi xảy ra chuyện thì gã sai vặt này đã bị khống chế, hắn ta sợ đến choáng váng mặt mày, hỏi một câu thì ba câu trả lời không biết, chỉ lặp đi lặp lại hắn ta không gϊếŧ người, lúc ấy hắn ta chỉ thuận tiện dẫn đường cho Trịnh thường thư, chờ Trịnh thượng thư đi nhà xí xong hắn ta định đỡ Trịnh thượng thư trở về, sau đó Trịnh thượng thư nói mình chóng mặt muốn đi nghỉ tạm, hắn ta đã dẫn đến phòng cho khách gần đó.
Trước khi Trịnh thượng thư ngủ đã cho hắn ta đi, bởi vì ngoại viện tổ chức yến tiệc quá đông người, hắn ta cũng bận thật, sau khi nghe Trịnh thượng thư nói xong thì đã tin tưởng rời đi.
Rồi bận rộn lại quên khuấy mất Trịnh thượng thư… Ai ngờ sau đó xảy ra chuyện của Ngũ hoàng tử, sau lại nghe nói Trịnh thượng thư đã chết, lúc ấy hắn ta sợ đến ngất xỉu.
Tạ Ngạn Phỉ thấy gã sai vặt khóc thảm đến mức người không ra người ngợm không ra ngợm thì ngáp một cái, cho dù Cát Văn Phong có tra tới tra lui cũng chẳng tra được gì bởi vì người gϊếŧ Trịnh thượng thư vốn không phải hạ nhân trong phủ, mà là người bên ngoài trà trộn vào, sau khi xảy ra chuyện đã bị Ngụy di nương sắp xếp chạy trốn, đương nhiên sẽ không tra ra được gì.
Ngụy di nương đã trù tính được tất cả, cho dù Cát Văn Phong có tra cũng chẳng tra được gì cho nên mới giữ lại cái mạng của gã sai vặt này.
Có điều cho dù biết hung thủ đứng sau là Ngụy di nương, Tạ Ngạn Phỉ cũng không thể nói trắng ra, ai tin một phụ nhân hậu trạch sẽ gϊếŧ mệnh quan triều đình? Huống chi, Ngụy di nương và Trịnh thượng thư không oán không thù, cũng không có giao thoa, Tạ Ngạn Phỉ nói ra sẽ không ai tin, chỉ cho rằng y cố ý trả thù, cho nên muốn bắt được Ngụy di nương, phải ra tay từ chỗ khác.