Cát Văn Phong xoa mặt một cái, muốn đến Tuyên Bình Hầu phủ xem thử, dạo qua một vòng tìm người gây trở ngại kia, kết quả không tìm được: "Ngũ Hoàng tử đâu?"
Một nha dịch vội vã tiến lên: "Ngũ Hoàng tử nói ngài ấy mệt mỏi hồi phủ uống thuốc, ngày mai lại cùng đại nhân đến Tuyên Bình Hầu phủ."
Ánh mắt của Cát Văn Phong sáng lên: Có lẽ, Ngũ Hoàng tử này chỉ nói vậy thôi, sáng ngày mai đi sớm một chút, không đưa y theo chẳng phải là không còn cản trở rồi sao?
Tạ Ngạn Phỉ hoàn toàn không thèm để ý, y rời khỏi cửa cung quay về phủ, cho dù dù y muốn biết, chỉ sợ hôm nay cũng sẽ chẳng tra ra được gì, đoán chừng tất cả chứng cứ trong Tuyên Bình Hầu phủ đã không còn nữa rồi, còn kỹ lưỡng hơn so với Đỗ Hương Ly làm nữa, thay vì đi tìm vất vả, không bằng về nhà ngủ một giấc.
Giày vò lâu như vậy, thân thể này của y đúng là không chịu nổi rồi.
Mà trong ngự thư phòng, sau khi đám Tạ Ngạn Phỉ đã rời đi, Minh Hiền Đế ngồi trước ngự án, suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không an toàn, sau khi lão đại chết, cốt nhục của A Vân để lại chỉ còn mỗi lão Ngũ này thôi, nếu như cũng mất, sao ông xứng với A Vân chứ?
Nghĩ thế, đêm xuống, ảnh vệ của Minh Hiền Đế bèn gọi Quỷ Ảnh đến.
Không bao lâu, Quỷ Ảnh đã đến ngự thư phòng, hắn dùng một chiếc mặt nạ quỷ che mặt, không ai biết hắn tiến cung thế nào, đến không hình đi không dạng, quả nhiên giống hệt với cái tên này của hắn.
Quỷ Ảnh một thân quần áo đen, trên người choàng một chiếc mũ trùm cùng màu, gần như có thể hoà làm một thể với đêm tối, hắn quỳ một gối xuống: "Hoàng Thượng."
Minh Hiền Đế mở miệng: "Quỷ Ảnh, ngươi chọn hai ảnh vệ lén đi theo bảo vệ Ngũ Hoàng tử nhé, trẫm sợ khoảng thời gian này nó sẽ xảy ra chuyện."
Quỷ Ảnh lời ít ý nhiều, giọng nói không hề có tình cảm: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Minh Hiền Đế ừ một tiếng, giống như rất quen với sự lãnh đạm của đối phương, phất phất tay, chỉ là đợi Quỷ Ảnh sắp rời khỏi, ông gọi hắn lại một lần nữa: "Mắt của ngươi... Thế nào rồi?"
Quỷ Ảnh quay người một lần nữa, không thể nhìn thấy bất kỳ nét mặt nào trên mặt nạ quỷ, thậm chí đến mắt cũng chẳng hề lộ ra, đương nhiên cũng chẳng thể nhìn ra được cảm xúc: "Vẫn vô dụng như cũ." Dừng một chút lại tiếp tục: "Không ảnh hưởng."
Minh Hiền Đế vẫn rất tin tưởng về thân thủ của hắn, ba năm trước đây khi xảy ra chuyện ông vẫn lo lắng, lúc ấy Quỷ Ảnh xin ông cho hắn thời gian một năm, một năm này, Minh Hiền Đế không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng chờ đến một năm sau Qủy Ảnh lại xuất hiện, dù cho không nhìn thấy, nhưng chẳng khác gì người thường cả, thậm chí thân thủ cũng không hề thụt lùi, trái lại càng tốt hơn.
Đợi sau khi Quỷ Ảnh đã rời đi, Minh Hiền Đế suy nghĩ, đi đến cung điện vẫn luôn bị bỏ trống sau khi tiên Hoàng Hậu mất.