Y hếch mũi ngửi, khoảnh khắc Vu Dung Lang vừa tới gần, y đã ghi nhớ chút mùi hương còn sót lại trên người hắn ta.
Tạ Ngạn Phỉ xuất thân từ thế gia trung y, từ nhỏ y đã bị ép học phải ngửi được và phân biệt các loại dược liệu, cực kỳ nhạy bén với mùi hương, cũng có thể phân biệt được những mùi hương khác nhau, cho dù các mùi hương trộn lẫn vào nhau nhưng y chỉ cần ngửi một cái sẽ có thể phân biệt rõ thành phần có trong đó.
Ngay khi Vu Dung Lang ngồi xuống, Bùi Trạch ngồi bên cạnh đã bất mãn, rõ ràng hắn ta mới là vai chính, Ngũ hoàng tử xấu xí đã đành, lại còn làm người khác chán ghét, sao lại để bụng tới lão nhị như vậy?
Có điều, chớp mắt đã có một nhóm cô nương đi vào, cộng thêm bốn người đầu bảng, phòng riêng lập tức trở nên rộn ràng.
Người đẹp rượu thơm, không bao lâu sau đám công tử quần là áo lượt đã uống đến say khướt, miệng không giữ được, bắt đầu nói năng không kiêng dè, nhất là Bùi Trạch, rất thích khoe khoang mẫu thân cho hắn ta bao nhiêu là đồ tốt, hôm nào dẫn bọn họ đi xem, không biết ai nhắc một câu đến Bùi thế tử, bầu không khí lập tức lạnh đi một chút.
Bùi Trạch dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào người vừa lên tiếng, đôi mắt hơi đỏ lên vì cồn, nhìn chằm chằm vào hắn ta: “Trước mặt ông đây không được nhắc đến người kia, có biết không? Chỉ là một tên mù thế mà độc chiếm vị trí thế tử không buông, ta đã muốn gϊếŧ chết hắn từ sớm! Hắn là cái thá gì!”
Hắn ta vừa thốt lên những lời này, trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ, có người không nhịn được hít hà một hơi, những người có quan hệ tốt với Bùi Trạch đẩy nhẹ hắn ta nhắc nhở, mấy lời này có thể nói bậy được sao?
Cho dù ba năm trước Bùi thế tử đã bị mù, nhưng dù sao đó cũng là kế huynh của hắn ta, là Thế tử đích thân Hoàng Thượng phong, nếu những chuyện này bị người có lòng riêng nghe thấy…
Khi không bọn họ sẽ bị tai bay vạ gió.
Cũng cùng lúc này, trong căn phòng riêng phía bên phải căn phòng ầm ỹ đó lại lặng ngắt như tờ, sương khói bay lượn lờ trên lư hương , trà xanh, tiêu vĩ cầm, một nam tử áo đen ngồi ngay ngắn, bầu không khí tĩnh mịch này tựa như ngăn cách với trần thế, đặc biệt là ồn ào náo nhiệt trong căn phòng kế bên chẳng hề ảnh hưởng bên đây.
Hai hầu cận phía sau nam tử cau mày nghe Bùi Trạch ở phòng bên cạnh nói, rồi nhìn chủ tử đang rũ mắt vô cảm uống trà, chủ tử không lên tiếng, bọn họ chỉ có thể vờ như không nghe thấy là được.
Huống chi, lần này bọn họ tới là vì Ngũ hoàng tử, cũng không thể mạo muội ra tay, có điều lén dùng vài chiêu... ngáng chân Tứ công tử không phải không thể.
Trong phòng riêng, ban đầu Tạ Ngạn Phỉ không muốn quản mấy công tử quần là áo lượt này, mục đích lần này của y là Vu Dung Lang, y muốn nương cơ hội để bắt chuyện tìm hiểu những gì y muốn biết, kết quả lại nghe được câu nói này.
Sắc mặt Tạ Ngạn Phỉ lập tức sa sầm xuống, y còn có một sở thích đó là ân oán rõ ràng, thù dai nhớ lâu.
Tuy sau này Bùi thế tử chính là trùm phản diện, nhưng ít nhất bây giờ hắn không như thế, nhất là hôm nay Bùi thế tử mới vừa giúp y giữ lại được “của quý”, đây là ân tình đến nhường nào chứ?
Bây giờ thấy Bùi thế tử bị một tên chó như vậy sỉ nhục, sao y có thể nhịn được?
Vì thế, Tạ Ngạn Phỉ ngứa mắt Bùi Trạch đã dồn khí đan điền giơ chân lên đạp thẳng về phía Bùi Trạch.