Đỗ Hương Ly khẩn cầu nhìn ông ta: “Phụ thân, con thật sự không biết, con chỉ lo lắng cho Tam tỷ. Con cũng đâu có lý do gì để hại Tam tỷ đâu? Tam tỷ mất đi thanh danh đâu phải chuyện tốt với các cô nương trong hầu phủ chúng ta, sao con lại làm như thế được?”
Mọi người nghe xong lại cảm thấy cũng có lý.
Tạ Ngạn Phỉ lười biếng mở miệng: “Nói nhiều như vậy có ích gì? Bổn vương bị hạ độc là thật, chẳng phải tìm ra cái người tên Diệu Linh kia là được rồi sao? Lúc ấy Bổn vương bị một tên gia đinh gọi đi, bổn vương đã cho Húc Nhị đi tìm tên gia đinh đó, chờ bắt tới đây hỏi chẳng phải sẽ rõ sao?” Y bổ sung thêm một câu: “Hầu gia à, ông còn không phái người đi tìm, nếu như bị diệt khẩu, bổn vương sẽ ăn vạ ở hầu phủ ông, đến lúc đó hầu phủ ông phải bồi thường cho bổn vương một tiểu tức phụ nũng nịu đó.”
Lúc Tuyên Bình Hầu nghe thấy nửa câu đầu thì vẫn bình thường, dù sao không có chuyện gì xảy ra, tất cả đều có thể cứu vãn, nhưng khi nghe thấy nửa câu sau đã lập tức trừng y một cái: Tưởng bở!
Tạ Ngạn Phỉ nhếch miệng cười, hàm răng trắng bị khuôn mặt dữ tợn đầy đốm đen sì che kín, đống thức ăn mới nuốt xuống trong bụng Tuyên Bình Hầu lập tức cuộn trào lên, rồi thấy Ngũ hoàng tử thu biểu cảm lại, ấm ách mắng: “Còn không đi nhanh đi?”
Các quý nữ trong kinh sợ nhất điều gì? Một sợ dê xồm, hai sợ gả cho Ngũ hoàng tử.
Được đánh đồng với dê xồm, có thể thấy được có bao nhiêu người không muốn gả cho y.
Tuyên Bình Hầu không dám chậm trễ, chạy phái người đi tìm Diệu Linh.
Không bao lâu, quản gia được phái đi tìm người đã trở lại, phía sau còn dắt theo một ma ma.
Sắc mặt ma ma tái nhợt, quản gia cũng mất hồn mất vía, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, còn chưa kịp tới gần đã lập tức quỳ xuống mặt đất không ngẩng đầu lên: “Hầu… hầu gia! Xảy ra chuyện chuyện lớn…”
Tuyên Bình Hầu nhíu mày: “Hoảng gì mà hoảng? Xảy ra chuyện gì?”
Cho dù nha hoàn kia chết thì cũng là vì sợ tội, chết thì chết thôi.
Có lẽ quản gia sợ không ít, há to miệng mãi không nói ra được chữ nào.
Tuyên Bình Hầu đen mặt nhìn ma ma: “Ngươi nói!”
Ma ma run rẩy cơ thể, hàm trên hàm dưới va vào nhau cành cạch: “Diệu, Diệu Linh đâm đầu xuống hồ… Chết, đã chết.”
Tuyên Bình Hầu bất mãn liếc nhìn quản gia một cái, chỉ là một nha hoàn chết mà thôi, sao lại sợ tới mức đó?
Cuối cùng quản gia đã thôi thở hổn hển, hít sâu một hơi gào to: “Gia! Xảy ra chuyện lớn! Trịnh thượng thư… Ông ta, ông ta chết trong phòng cho khách trong phủ!”
Khuôn mặt chẳng hề quan tâm của Tuyên Bình Hầu lập tức trở nên cả kinh, trợn tròn mắt không dám tin, chờ đến khi ý thức được người quản gia nói chính là Trịnh thượng thư, ông ta nhào qua túm vạt áo quản gia: “Ngươi nói ai? Ai chết?”
Quản gia nước mắt ròng ròng: “Hộ… Hộ bộ Trịnh thượng thư… Đã chết.”
Tay Tuyên Bình Hầu mềm nhũn, quản gia té ngã trên đất.
Mọi người cũng choáng váng? Một đại quan nhị phẩm cứ thế mà chết? Lại còn chết ở hầu phủ? Ngay dưới mí mắt bọn họ?
Tất cả mọi người bị cái chết của Trịnh thượng thư dọa sợ, ngoại trừ Tạ Ngạn Phỉ.
Y biết rõ cốt truyện trong sách, cũng biết Trịnh thượng thư sẽ chết.
Đây chuyện lớn có thể đè ép gièm pha của Ngũ hoàng tử mà y đã nói, Hộ Bộ thượng thư, thượng thư đứng đầu lục bộ chết trong tiệc mừng thọ hầu phủ, đây không phải chuyện lớn thì còn chuyện gì lớn nữa?
Y cũng biết hung thủ là ai, nhưng cố tình là y không thể nói, mà có nói cũng chẳng ai tin.
Không chỉ có như thế, chuẩn bị trước cũng không được, mẹ nó, y còn chẳng thể thay đổi được cốt truyện, tốt xấu gì chuyện của nữ chính vẫn có liên lụy đến bản thân y, y có thể làm chút chuyện để xoay chuyển một ít.