Có lẽ mọi người không ngờ rằng Bùi thế tử sẽ lên tiếng, ai nấy đều sửng sốt, dù sao từ sau lần ngã ngựa dẫn đến bị mù vào ba năm trước, vị thế tử này luôn ẩn cư, hầu như không lộ diện.
Từ con cưng của trời đến viên minh châu phủ bụi trần chỉ trong một sớm một chiều.
Lúc này mọi người nghe thấy Bùi thế tử chủ động lên tiếng đều giật mình ngạc nhiên.
Tuyên Bình Hầu ngây ra như phỗng: “Thế chất, ngươi…”
Trên mặt Bùi thế tử mang theo nụ cười dịu dàng: “Mấy năm nay bị bệnh tật quấn thân, nên cũng có chút bản lĩnh y thuật. Tuy không hiểu trị bệnh cứu người, nhưng bắt mạch vẫn được.”
Hắn đã nói đến nước này đương nhiên Tuyên Bình Hầu cũng sẽ nể vài phần mặt mũi: “Vậy làm phiền thế chất.”
Bùi thế tử gật đầu, đi về phía Tạ Ngạn Phỉ.
Tạ Ngạn Phỉ nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt không kìm được mà phát sáng: Cuối cùng cũng có người nhìn thuận mắt.
Y là người cuồng nhan sắc, cộng thêm bản thân có ngoại hình đẹp, nên mắt nhìn người cũng cao, dù vậy cũng bị khuôn mặt này làm giật mình ngạc nhiên, tò mò người kia là ai.
Tuyên Bình Hầu khách sáo với hắn thế kia có lẽ địa vị không thấp.
Ngay từ đầu Tạ Ngạn Phỉ đã tập trung sự chú ý vào khuôn mặt, chờ hắn đi về phía mình, nhưng khi hắn đi đến cách y ba bước chân lại không đi nữa.
Y cảm thấy khó hiểu, tiếp tục chờ đợi.
Gã sai vặt phía sau nhỏ nhẹ nhắc nhở, tuy vậy cũng không đến gần hắn, giống như đây đã là thói quen: “Húc Vương gia cách thế tử ba bước chân, phía bên trái, tay đặt sát bên người, cách tay trái của thế tử ba bước lệch mười phân về bên trái.”
Sau khi gã sai vặt nói xong, người đó bước về phía trước ba bước, vén vạt áo lên, chụm đầu gối ngồi xổm xuống, ngón tay lạnh lẽo đặt lên cổ tay Tạ Ngạn Phỉ.
Mọi người bị khung cảnh trước mặt làm cho ngạc nhiên.
Vừa rồi thấy Bùi thế tử bước đi bình thường còn tưởng rằng đôi mắt đã tốt lên một chút, thì ra là nghe theo chỉ dẫn của gã sai vặt.
Tạ Ngạn Phỉ ngơ ngác, thế tử? Mắt mù?
Hình như nước Đại Tạ chỉ có một Thế tử gia mù mắt mà thôi.
Đó chẳng phải chính là… Trùm phản diện trâu bò sau này sao? Bạo quân gϊếŧ người như ngóe?
Thịt trên người Tạ Ngạn Phỉ cứng đờ, không nhúc nhích: Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Đến khi y giật mình hoàn hồn thì Bùi thế tử đã thu tay về.
“Hiền chất, thế nào?” Cách xưng hô của Tuyên Bình Hầu có thay đổi, nhìn chàng thiếu niên trẻ tuổi bình tĩnh kia, trong lòng thầm tính toán, thái độ trở nên chân thành hơn không ít.
Bùi thế tử đứng dậy: “Đúng là Húc Vương gia trúng độc. Trúng Thôi Tình Tán, được tầm một canh giờ, có lẽ là trong thời gian tổ chức yến tiệc.”
Mọi người lập tức đờ người ra: Ngũ hoàng tử bị hạ độc thật sao?
Nhưng ai to gan lớn mật dám hạ độc Ngũ hoàng tử? Có mưu đồ gì?
Vừa rồi Tạ Ngạn Phỉ hết sức kinh hãi, nhưng nhìn thấy thiếu niên dịu dàng như ngọc trước mặt tâm trạng đã dần trở nên bình tĩnh lại, cho dù bạo ngược tàn nhẫn cũng là sau này, bây giờ vẫn là một con cừu con dịu ngoan mà thôi.
Y lấy lại bình tĩnh, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Tuyên Bình Hầu: “Hầu gia, bổn vương có ý tốt đến mừng thọ lão phu nhân hầu gia, kết quả lại bị người ta hãm hại hạ độc. Trúng Tình Dược? Thứ này có tác dụng gì ông đừng nói mình không biết, đang yên đang lành ai lại hạ thuốc này cho bổn vương? Sợ là không nhắm vào bổn vương, mà là muốn mượn tay bổn vương hãm hại người trong phủ hoặc là một quý nữ nào đó đến mừng thọ nhỉ.”
Lời của Tạ Ngạn Phỉ làm mọi người có mặt ở đây chấn động: Đúng vậy, ai sẽ bỏ thuốc vị Ngũ hoàng tử xấu như ma lem này chứ?