Tới bãi đậu xe công ty, vào thang máy có thể thấy gương mặt đỏ hồng của hai người phải chiếu vào gương.
Lâm Xán nhìn Nghiêmờiểu Miểu trừng mắt với mình ra kính cửa thang máy, đôi mắt vừa xấu hổ vừa
ngập nước, lông mày anh nhếch lên, liếʍ môi : “Thơm quá”
Nghiêm Miểu Miểu bị hành động phóng đãng xấu hổ của anh làm cho càng đỏ mặt, cái người này, lúc nãy ở bãi đỗ xe ẩn mình xuống ghế, vùi mặt xuống dưới liếʍ tiểu huyệt, làm cho mình tiết vài lần nữa mới bỏ ra, anh không sợ bị người ta nhìn thấy sao?
Khi cô hưng phấn phun nước đầy mặt anh, anh còn cười trêu cổ : “Sáng nay ngủ dậy bảo bối chưa đi
tiểu à, sao giờ lại đi tiểu lên đầy mặt chồng em thế này”
cô quay mặt đi không thèm nhìn anh, đột nhiên mông lại bị bóp lấy, bàn tay nóng như lửa xoa nắn nó.
cô giữ bàn tay to hư hỏng của anh lại : “Xán Xán xấu xa, đừng nghịch nữa” Thang máy chỉ có hai người, may mà họ đứng trong góc nên camera không quét tới.
anh thì thầm trêu chọc” Mông cục cưng mềm quá” Tay anh càng dùng sức, niết mạnh khiến mông cô tê dại.
“Đinh” Khi tới tầng 1 cửa thang máy mở ra, mấy nhân viên đang cười đùa nói chuyện thấy Lâm Xán liền cung kính : “Chào buổi sáng, Lâm tổng”
Người đàn ông anh tuấn một giây trước còn giở trò lưu manh với cô thể mà chỉ một khắc đã thay đổi khuôn mặt, lạnh lẽo điềm nhiên gật đầu đáp lại.
Thế nhưng bàn tay kia còn không thu lại mà cứ tiếp tục xoa mông cô. Nghiêm Miểu Miểu mím môi, hừ, văn nhã bại hoại.
Mọi người trong thang máy đều nhìn về phía trước, tổng giám đốc của họ đang đứng cạnh một người phụ nữ xinh đẹp,động tác còn rất thân mật, không lẽ là phu nhân tổng giám đốc,ở tiệc cuối năm công ty mọi người chỉ nhìn xa xa mấy lần, tổng giám đốc ôm một cô gái trắng trẻo xinh đẹp, cô gái đó như chim nhỏ rúc vào lòng sếp vậy.
không thể không bật ngón cái ngợi ca sếp của bọn họ. Tuổi còn trẻ đã lập công ty, bây giờ công ty sắp lên sàn, giá trị được ước tính tầm 500 triệu, đã thế còn cưới người vợ xinh đẹp sinh ra đứa con trai đáng yêu, nghe đồn họ quen nhau từ cấp ba, cũng được 10 năm rồi.
Phu nhân của sếp xinh như thế, làm ai nhìn cũng hâm mộ.
Mấy năm nay Nghiệm Miểu Miểu đã bỏ đi dáng vẻ ngây thơ thời thiếu nữ, thay vào đó là sự ôn nhu trầm tĩnh, cộng thêm được Lâm Xán sủng ái chăm sóc, nuôi cô giống như đóa hoa nở rực rỡ, vừa thiên chân vừa kiều mi, vừa có nét của cô bé lại có sự gợi cảm của phụ nữ.
Nghiêm Miểu Miểu được Lâm Xán nắm tay đi tới văn phòng anh trong ánh mắt của mọi người, văn phòng được thiết kế thoáng, mở cửa liền thấy trên tường toàn ảnh của Nghiêm Hiểu Miểu với con trai, đôi khi mệt mỏi, nhìn những bức ảnh này khiến anh có động lực lớn lao hơn.
Sau khi việc làm ăn tốt hơn chuyển tới tòa nhà này, Lâm Xán mới mang mấy bức ảnh này tới. Tất cả đều là do Lâm Xán tự chụp, lúc đầu chụp bằng di động, di động đời cũ nên ánh sáng không rõ, sau đổi thành máy ảnh chuyên nghiệp, số lượng ảnh ngày càng tăng, ảnh của con trai đều là chụp bằng máy ảnh
Hiểu Miểu nhìn bức tường đầy ảnh thì cảm động muốn khóc, Lâm Xán ôm cô , cụng trán lên trán cô, ôn nhu nói : “Bảo bối, chúng ta quen nhau 7 năm rồi, bảy năm qua với anh là bảy năm tràn đầy tình yêu, nhưng anh cảm thấy như vậy quá ngắn, anh mong có thể có 70 năm để yêu em”
Nghiêm Miểu Miểu gục đầu vào ngực anh , bị mấy lời âu yếm hiếm có của anh làm cho khóc nức nở, khóc xong lại cáu giận cắn anh một cái, ảnh chụp cô xấu như thế mà anh cũng dám treo lên.
Nghiêm Miểu Miểu cung kính đứng trước bàn làm việc : “Ông chủ, anh an bài em làm công việc gì ạ?”
cô gái nhỏ trước mặt dùng ngữ khí trang trọng hỏi anh, khiến anh ngứa ngáy muốn nhéo gương mặt xinh đẹp của CO, vỗ vỗ đùi ý bảo cô qua đây để anh ôm một cái, ai ngờ cô vẫn rất nghiêm trang kính cần đứng đây.
“Làm trợ lý riêng của anh, bảo bối mau qua đây anh ôm một cái” anh giơ tay ra, giọng nói sốt sắng/
Nghiêm Miểu Miểu ngoan ngoãn đi tới, bị anh ôm lên đùi, tò mò hỏi : “Trợ lý riêng là làm gì?”
Đôi mắt hẹp dài của Lâm Xán tràn đầy tìиɧ ɖu͙©, hôn lên miệng cô đáp: “Chính là cho anh bú sữa, cho anh cắm vào tiểu huyệt, biểu hiện tốt thì không những lương cao mà còn có thưởng nữa” nói xong tay anh liền lần mò bộ ngực của cô qua lớp áo sơ mi.
Nghiêm Miểu Miểu giữa lấy tay anh, tức giận nói : “nói tử tế đi, xem em làm gì” Nếu đúng như anh vừa nói thì khác nào tới đây chơi trò nhập vai đâu.
Người phụ nữ trong lòng anh giận dỗi, Lâm Xán đành nựng gương mặt hờn giận của cô : “Sắp xếp cho em từ trước rồi, làm trợ lý cho thư ký của anh, đi theo thư ký của anh học hỏi”
Thư ký của Lâm Xán là chị Lệ, là một người phụ nữ hơn 30 tuổi rất ôn hòa thân thiện, Nghiêm Hiểu Miểu vẫn hay cùng chị ấy đi dạo phố.
Công việc hàng ngày của cô là đi theo sau thư ký Lệ,chuẩn bị tài liệu trước cuộc họp, ghi chép biên bản hội nghị, ngoài ra là các việc vụn vặt từ to tới bé, thực sự Lâm Xán không ưu ái vợ mình mà còn giao cho cô rất nhiều việc.
Có thể nói là Lâm Xán ủ mưu để cô mệt muốn chết không muốn đi làm nữa, mới ba ngày mà hiệu quả trông thấy, bé mập nhà anh không còn hăng hái dậy sớm nữa, mà tận khi anh rửa mặt chải đầu thay quần áo xong cô vẫn nằm ăn và không chịu đậy.
“Bảo bảo, mới có ba ngày mà em đã đầu hàng rồi à?”
cô gái đang chôn mặt vào chăn buồn rầu kêu ca mấy tiếng rồi xiêu vẹo ngồi dậy, hòa ra đi làm mệt như thế, không phải là đi chơi… Nhưng mới 3 ngày đã rút lui thì sẽ bị Lâm Xán cười chết, cô nuốt nước mắt, có chết cũng phải đi.
10h sáng nay có cuộc họp, Nghiêm Miểu Miểu vào phong chuẩn bị trước, Lâm Xán cũng đi theo sau.
Nghiêm Miểu Miểu cũng không biết tại sao lại thành thế này, cô trốn dưới bàn họ, trước mặt là hai chân của Lâm Xán, vốn dĩ 10h sáng nay bắt đầu họp, cô vào chuẩn bị, sau đó Lâm Xán sán tới theo.
Chẳng rõ cô làm gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ thú tính của anh khiến anh đè cô lên bàn hôn môi, ban đầu cô còn giữ chút lý trí, đẩy anh ra nói còn 10 phú nữa là vào họp, mọi người vào nhìn thấy sẽ không tốt đâu.
Ai ngờ người đàn ông ở trên thân cô nào có nghe lọt, xoa niết vυ' cô, kéo cô ngồi xuống ghế của tổng
giám đốc, cởϊ áσ sơ mi của cô ra ngậm lấy hai bầu ngực nõn nà đầy đặn, cô bị anh bú ʍúŧ như thế thì mất hết lý trí, giống như mọi ngày ôm đầu anh, ưỡn ngực mình ra để anh càng thuận lợi hơn.
“Cạch” đột nhiên khóa phòng họp bật mở, Nghiêm Miểu Miểu SỢ quá trượt khỏi ghế chui xuống gầm
bàn, trái tim nhỏ sợ quá đập bùm bụp
Bây giờ cô đang bán khỏa thân bị Lâm Xán vùi đầu vào ngực, nếu bị mọi người nhìn thấy đúng là không có lỗ nẻ nào chui, tất cả đều tại Lâm Xán, tên đàn ông này không biết ăn nhầm cái gì, nhất định phải đè cô ở chỗ này.
Vốn dĩ Lam Xán đi theo Nghiêm Miểu Miểu vào thì thấy cô đang cao người sắp xếp tài liệu họp, váy hơn
tốc lên, lộ ra đùi nõn nà, mông nhếch cao , khiến anh khí huyết cuồn cuồn, bước lên , vừa chạm vào cô là mất hết lý trí.
Bàn họp khá cao, đã thế còn có khăn trải bàn dài, che hết thân cô đang trốn phía dưới, phòng họp tối, cửa đóng kín, nhưng cô cũng đâu có thể bò ra ngoài.
Mọi người lục tục tới, nhìn thấy Lâm Xán ngồi sẵn ở chủ vị thì cung kính chào : “Lâm tổng” , bình
thường Miểu Miểu hay ngồi cạnh chị Lệ để ghi biên bản hội nghị, hom nay chị Lệ vào không thấy cô đâu thì lo lắng hỏi Lâm Xán : “Lâm tổng, Miểu Miểu đâu rồi, tôi thấy cô ấy vào đây từ sớm mà”
Lâm Xán xoa xoa mũi điềm nhiên đáp lại : “cô ấy có chút không khỏe, tôi bảo cô ấy đi nghỉ rồi”
Nghiệm Miểu Miểu trừng mắt nhìn chân Lâm Xán, sau đó nhéo láy bắp chân anh, toàn là chuyện tốt do
anh làm cả đấy.
Lâm Xán kêu một tiếng, lắc lắc cảng chân đang bị cô cấu, lúc này mà vợ yêu của anh còn giận được.
Cả người Nghiệm Miểu Miểu tức tối, tay nhỏ lần theo bắp đùi tráng kiện của anh mò lên, sờ tới nam căn cương cứng dưới quần, cách lớ vải vẫn cảm nhận sự nóng chảy của nó, cô nổi ý xấu dùng bàn tay hết nghiền rồi xoa, khiến cho nó hưng phấn nảy lên, càng lúc càng trướng.
Côn ŧᏂịŧ sưng to của Lâm Xán bị tay nhỏ mềm mại của cô vuốt ve, kêu gào muốn thoát ra, Lâm Xán
ngồi sát bàn, từ eo xuống đều có khăn trải bàn che đi, anh chỉnh đầu gối cạ cạ vào ngực cô, bởi vì Nghiêm Miểu Miểu đang ghé trên chân anh nên đầu gối vừa vặn chạm vào hai bầu ngực mềm mại
Vẻ mặt anh nghiêm túc nghe cấp dưới báo cáo, tay lại lần xuống giữ lấy tay nhỏ nghịch ngợm của Nghiêm Miểu Miểu.
Miểu Miểu đang giận nên còn lâu mới nghe lời anh, anh chỉ đông thì cô nhất định đi tay, kéo khóa quần anh ra, rút cây gậy nóng trướng ra ngoài, tay cô vuốt ve từng vòng từng vòng, khiến cho côn ŧᏂịŧ sưng trưởng thoải mái phát run.
cô đỡ hai bầu ngực kẹp lấy côn ŧᏂịŧ, hừ, ai bảo anh không phân biệt được thời điểm mà động dục chứ.
Mọi người thấy khuôn mặt tuấn tú của Lâm tổng càng lúc càng đỏ, trên trán của lấm tấm mồ hôi, chị Lệ còn tưởng điều hoa cao quá, liền nhắn tin về phòng điều khiển, ai ngờ bên đấy báo lại điều hòa vẫn 26 độ, hơn nữa cả phòng đều thấy bình thường, thật là khó hiểu.
Mọi người không hề biết bên chân Lâm Xán có một tiểu yêu nữ ăn thịt hút máu người, vừa đỡ bộ ngực no đủ giúp anh nhũ giao, vừa dùng cái miệng nhỏ liếʍ láp qυყ đầυ của anh.
Nếu mọi người phát hiện ra phu nhân tổng giám đốc xinh đẹp văn nhã đang quỳ dưới bàn, nửa trên trần trùi, giúp tổng giám đốc nhũ giao thì không biết sẽ có biểu tình gì nữa?
không chỉ Lâm Xán nóng mà Nghiêm Miểu Miểu cũng nóng, cô liếʍ qυყ đầυ của anh tới mê loạn, nếu không phải vẫn còn chút lý trí thì cô đã sớm rêи ɾỉ, bây giờ cô đang trốn dưới bàn, trong cuộc họp, liếʍ côn ŧᏂịŧ của Lâm Xán, cảm giác thẹn thùng cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến thân thể cô run rẩy
Hai bầu ngực ma sát kiếm thịt của anh, cái miệng nhỏ chọc chọc qυყ đầυ, âm thanh tấm tắc , may mà tiếng loa báo cáo công việc che lấp tiếng liếʍ mυ'ŧ này.
cô ngậm toàn bộ qυყ đầυ vào miệng, không kịp nuốt nước miếng khiến nó chảy đầy ra đại nhục bổng, ướt cả vυ', khiến cho mọi sự ma sát càng dễ dàng hơn.
Gân xanh trên trán Lâm Xán hằn lên, thần sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước, tay nắm chặt thành quyền, giám đốc thị trường đang báo cáo ở trên sợ mình nói gì sai, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng : “Lâm tổng, tôi nói xong rồi” Đợi khi Lâm Xán ừ một tiếng mới dám ngồi xuống.
Thực ra là vừa rồi Lâm Xán bị Nghiêm Hiểu Miểu liếʍ bắn ra, nhẫn nhịn không kêu lên.
Cuộc họp vốn định kéo dài một tiếng rưỡi nay chỉ tốn có 40ph, đợi sau khi hội nghị kết thúc, Lâm Xán vẫn ngồi yên một chỗ làm mọi người không ai dám đứng lên trước, Lâm Xán nhướng mày, lạnh lùng nói : “Mọi người ra ngoài đi”
Tất cả lo sợ bất án ra ngoài, liếc mắt dò hỏi xem rốt cục hôm nay sếp hài lòng hay không mà mặt nhìn lạnh như băng hơn cả mọi ngày.
Chị Lệ là người ra cuối cùng, nghe thấy Lâm Xán nói : “Đóng cửa lại giúp tôi”
Bây giờ trong phòng họp không còn người ngoài, Lâm Xán vội kéo Nghiêm Hiểu Miểu ở dưới gầm bàn ra, cô còn đang cầm côn ŧᏂịŧ của anh liểm tiếp. trên mặt cô toàn bộ là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Lâm Xán, cả tóc cũng ướt nhép, quần áo xộc xệch, bộ ngực lõα ɭồ run run.
Sau lần đó giống như quen mùi, hệt như ý nghĩ của Nghiêm Miểu Miểu hồi mới vào công ty, việc cô đi làm chính là đổi địa phương để Lâm Xán chơi trò nhập vai. Mỗi Ngày cô bị Lâm Xán gọi vào phòng để “ăn” ngực cắm huyệt, trước khi có cuộc họp thì giấu cô dưới gầm bàn ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của anh.
Ngày thường công việc của Nghiêm Miểu Miểu đã nhiều lắm rồi mà còn phải đối phó với Lâm Xán nữa, năm ngày sau cô mệt quá nằm bẹp trên giường, chuyên tâm ở nhà hưởng thụ cuộc sống, để anh ra ngoài kiếm tiền nuôi vợ nuôi con