Anh hấp dẫn tới mức em chỉ hận không thể nuốt vào bụng…
…
Vào thời niên thiếu bọn họ đã quen biết nhau, rồi cùng nhau nhìn đối phương lớn lên. Chứng kiến giai đoạn từ một người ấu trĩ trở nên thành thục trưởng thành, từ một cậu bé thiếu niên ngây ngô ngày ấy lại trở thành người trầm ổn có trách nhiệm để dựa vào.
Không chỉ như thế, Nghiêm Miểu Miểu còn tự mình chứng kiến qua giai đoạn lớn lên của chú chim nhỏ xíu trên người Lâm Xán. Lúc bấy giờ nó vẫn còn là thứ màu hồng xinh xắn đáng yêu vô hại, mãi cho đến hiện tại lại lột xác ra, biến thành vật thô tô có màu sắc hồng tím kinh dị, mà tất cả những quá trình ấy, cô đều tự mình trải nghiệm qua…
Vào một hôm, Lâm Xán bò lên giường rồi nằm xuống, không những thế, anh còn cởi hết đồ ra, dưới thân của anh là cây gậy có màu tím sậm, nó dựng thẳng lên, hướng về phía cô như đang chào hỏi. Cô như bị ma xui quỷ khiến mà đưa tay sờ thử, cảm giác côn th*t mềm mại tản ra khí nóng. Cô vô tư cho rằng cây gậy cứng này rất vô hại, suy nghĩ cảm thấy thứ này rất đáng yêu a! Nhất là đỉnh đầu nhỏ của nó, cứ như biết xấu hổ vậy, lúc sờ vô là nó lại run rẩy.
Cô dùng một ngón tay ấn nhẹ một cái, không cho đỉnh đầu rỉ ra nước tràn ra bên ngoài, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo của cô ấn một cái trên nhục bỗng của Lâm Xán, cây gậy trong tay cô càng ngày càng có dấu hiệu phình to lên.
“Đồ hư hỏng, sao cứ lớn hoài thế!” Nghiêm Miểu Miểu cầm chặt côn th*t, chu miệng ra nói.
Ngón tay của Nghiêm Miểu Miểu ấn mạnh vào trong đỉnh đầu nhục bỗng, sau đó liền rút tay ra, từ trong tràn ra dịch trắng, thứ nước ấy dính đầy ngón tay của cô. Cô không biết bộ dạng bây giờ cũng mình vào trong mắt Lâm Xán thì có bao nhiêu là lực hấp dẫn quyến rũ, thiếu nữ ngây thơ quỳ gối giữa hai chân anh, đôi mắt to tròn như mang theo hơi nước trong suốt đang nhìn chăm chú vào đầu ngón tay dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Lâm Xán ngồi dậy đem cô kéo vào lòng, kịch liệt hôn xuống, rồi lại nhẹ nhàng liếʍ đôi môi mềm mại của cô, tranh thủ khi cô hơi hé mở miệng ra, ngay lập tức đầu lưỡi của anh chui vào trong, từng chút quét nhẹ lên hàm răng của cô, trong lúc thăm dò bên trong miệng của cô thì lại đυ.ng phải cái lưỡi thơm tho đang ngọ nguậy, anh nhánh chóng ngậm lấy, từ từ liếʍ láp. Nghiêm Miểu Miểu bị hôn đến choáng váng, chỉ biết mở to miệng để người trước mắt kịch liệt ngậm lấy đầu lưỡi của mình.
Lâm Xán mỗi lần đυ.ng vào Nghiêm Miểu Miểu, thì không có cách nào khống chế được lực đạo, cái lưỡi của Nghiêm Miểu Miểu bị anh mυ'ŧ đến mức đã tê dại.
“Miểu Miểu mau vươn đầu lưỡi ra.” Anh nhẹ giọng dụ dỗ cô.
Nghiêm Miểu Miểu nghe lời nhanh chóng vươn đầu lưỡi ra, anh cũng cùng lúc vươn đầu lưỡi ra giống cô, hai đầu đầu lưỡi cùng nhau mυ'ŧ lấy, khiến nước bọt không thể nuốt kịp, rồi dọc theo đường cổ của cả hai mà chảy xuống.
Nghiêm Miểu Miểu đã bắt đầu mệt mỏi, đầu lưỡi bị anh không ngừng liếʍ mυ'ŧ, bây giờ nó đã mềm nhũn luôn rồi. Cô dùng tay đẩy anh ra, Lâm Xán nhìn ánh mắt tội nghiệp của cô, liền luyến tiếc buông tha cái lưỡi của cô.
Nhìn khóe miệng đối phương đều dính nước miếng, anh liền giúp cô liếʍ sạch sẽ.
Sau khi liếʍ xong, Lâm Xán cầm bàn tay của Nghiêm Miểu Miểu, duy chuyển rồi đặt ở trên côn th*t của anh: “Miểu Miểu, hãy sờ nó đi, nó hiện tại đang trướng rất đau, như sắp bị nổ tung vậy.”
Nghiêm Miểu Miểu nhìn cây gậy đang cọ cọ vào trong tay cô, bèn nghĩ nó giống y như một con chó đang làm nũng muốn được thưởng xương để ăn vậy.
Lâm Xán ngoan ngoãn tùy ý để cô thực hiện động tác tùy thích, Nghiêm Miểu Miểu thấy trên trán của anh thấm đầy mồ hôi, gương mặt lại ửng đỏ, hô hấp dồn dập, còn phía dưới bụng thì lại căng chặt.
Nghiêm Miểu Miểu bắt đầu hỗn độn suy nghĩ, quả thật muốn một ngụm nuốt Lâm Xán vào bụng, người đàn ông này chỉ cần một cái liếc mắt nhìn về phía cô, cũng đã làm bản thân cô phải say mê rồi.
Nghiêm Miểu Miểu quỳ gối giữa hai chân anh, cô nhìn côn th*t đang căn to lên, nhớ tới lần trước Lâm Xán có dạy cô cách để làm. Thế là cô vươn tay ra, cầm lấy thân dưới của cây gậy, kế tiếp nhẹ nhàng dùng sức vuốt ve, còn tay khác thì chạm vào phía trên, ra sức bóp chặt.
Cô quan sát, có thể rõ ràng cảm nhận được trên thân của cây gậy đang nhô lên gân xanh, cùng với mạch đập nhấp nhô lên, khiến cho Nghiêm Miểu Miểu cảm thấy thứ cô đang cầm không chỉ là côn th*t, mà như là cầm trái tim của một con người vậy.
Giống như sự sống của nó đều do cô nắm giữ, cô muốn cho nó đình chỉ ngừng lại thì nó phải đình chỉ ngay, nếu cô muốn cho nó to lên thì nó cũng phải to theo ý của cô, giống như tất cả đều do cô khống chế.
Loại cảm giác này thật là mới lạ.
“Ngô…” Lâm Xán không kiên nhẫn rêи ɾỉ ra tiếng, trên mặt đầy vẻ đỏ rực ẩn nhịn.
Nghiêm Miểu Miểu chưa bao giờ nghĩ tới cô cũng có thể khiến cho anh hoái hoạt như vậy, thế là cô liền ra sức lấy lòng anh, tốc độ vuốt ve thân gậy càng nhanh hơn, một tay khác thì lại nhẹ nhàng vừa xoa vừa bóp đỉnh đầu nhục bỗng, làm tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong cứ thế mà chảy ra một lượng lớn.
Hai mắt Lâm Xán quy chợt mở ra, bụng dưới căng thẳng, phần eo dựng thẳng, Nghiêm Miểu Miểu biết anh đây là muốn bắn, sợ anh sẽ bắn lên đồng phục của cô, nếu thế thì về nhà nhất định sẽ bị mẹ Nghiêm nhìn thấy, đến lúc đó mọi chuyện sẽ cực kì rắc rối, cho nên cô vội vàng ngậm lấy qυყ đầυ.
Lâm Xán đột nhiên bị cô ngậm lấy, eo tê dại, thế là một lượng nước tϊиɧ ɖϊ©h͙ liền bắn ra.
“Khụ, khụ…” Miệng của Nghiêm Miểu Miểu không kịp nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuống, nên liền bị sặc không ngừng.
Cho dù Lâm Xán bắn tinh, qυყ đầυ vẫn cứ nằm im trong miệng của cô, Nghiêm Miểu Miểu không còn cách nào chỉ đành dùng đầu lưỡi đem côn th*t đẩy ra.
Đôi mắt hàm của Lâm Xán chứa hơi nước, gương mặt đỏ bừng, bản thân còn chưa thoát khỏi kɧoáı ©ảʍ khi vừa bắn tinh xong, đợi đến phản ứng kịp thì hơi giật mình nhìn Nghiêm Miểu Miểu.
Sau khi bình tỉnh lại, anh cầm lấy đồng phục trên giường, rồi giúp Nghiêm Miểu Miểu lau khô tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn dính xót lại trên khóe miệng.
Sau khi lau xong, anh nâng cằm Nghiêm Miểu Miểu lên, trầm thấp nói: ” “Bảo bối, em làm anh sướиɠ chết đi mất.”
Đột nhiên Nghiêm Miểu Miểu ôm lấy đầu của Lâm Xán, trực tiếp nhào tới hôn lên môi anh, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn lại trong miệng đẩy về phía trong miệng của anh, cô chính là muốn cho anh cũng phải nếm thử mùi vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của bản thân, để anh biết được nó có mùi vị ra sao.
Lâm Xán cũng không ngại, trực tiếp nuốt xuống, khi nuốt xong lúc này mới nhớ chính mình thế mà vừa ăn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của bản thân. Σ(@) Σ(⊙▽⊙
Vote >.