Theo Đuổi Lại Tình Yêu

Chương 23: Tống Giang Thần xuất hiện

Bên ngoài có tiếng nhấn chuông cửa nên Cố Dĩ Hiên bèn đi ra ngoài mở cửa, thấy bên ngoài là Tống Giang Thần cùng với hai người đàn ông nữa đang đứng trước cửa nhà mình, Cố Mỹ Như nghe thấy tiếng mở cửa chỉ sợ Cố Dĩ Hiên bỏ trốn, nên vội vàng vứt xuống cái đùi gà mà chạy nhanh ra phía cửa.

Không ngờ đứng trước cửa nhà cô là mấy người đàn ông cao ráo điển trai, đặc biệt là người đứng ở giữa, anh tuấn tiêu sái nhất.

"Tống Giang Thần! Anh chính là Tống Giang Thần nổi tiếng kia

sao?". Cố Mỹ Như kinh ngạc hô lên, bộ dạng xấu xí hiện giờ thật khiến cô ta thật mất mặt, cô ta vội chạy ù vào trong nhà tắm, trên miệng còn dính mấy vệt nước tương bị cô ta nhanh chóng lau sạch, sửa soạn lại tốt một chút mới chạy ra ngoài. Bởi vì quá bất ngờ cho nên cô ta cũng quên luôn mất nhiệm vụ của mình là trông chừng Cố Dĩ Hiên, không để cô ta "lọt" ra khỏi cửa, chứ không phải là trau chuốt để đón tiếp các vị khách kia.

Gì Lệ đang mải ăn uống trên bàn nhìn thấy mấy vị khách mặc âu phục

đang đứng trước cửa nhà mình thì cũng lấy làm kinh ngạc. Từ bao giờ mà nhà bà lại có mấy vị đẹp trai như thế này ghé thăm vậy?. Kinh ngạc hơn cả phải kể đến Cố Dĩ Hiên, bất ngờ, sung sướиɠ vỡ oà... Anh vậy mà lại xuất hiện trước mặt cô lúc này, anh là tới cứu cô sao.

Nghĩ đến mình sắp được rời đi, Cố Dĩ Hiên sung sướиɠ xúc động đến mức bật khóc. Tống Giang Thần nhìn thấy cô như vậy thì khẽ an ủi:

"Không sao đâu, có tôi ở đây bọn họ sẽ không thể làm gì cô".

Nói xong anh cùng hai người kia tiến vào trong nhà mà không cần

tới lời mời của gia chủ. Cố Mỹ Như lúc này đã sửa soạn xong, cũng chạy ra khỏi nhà tắm, tiến lại gần mấy vị khách đẹp trai kia. Tống Giang Thần lúc này lại mở miệng:

"Tôi hôm nay đến đây là muốn đưa Cố Dĩ Hiên rời khỏi ngôi nhà

này, một người là vệ sĩ của tôi, người bên cạnh...là luật sư của tôi, Cố Dĩ Hiên không làm gì để phải chịu ràng buộc bởi cuộc hôn nhân ép buộc của mấy người, nếu như mấy người muốn làm càn, luật sư của tôi nhất định sẽ kiện mấy người!".

"Anh, anh thật sự là Tống Giang Thần sao? Không...không phải là đồ giả sao?". Cố Mỹ Như lắp bắp nói.

"Cô đoán xem!". Tống Giang Thần lạnh lùng đáp.

"Chuyện này rốt cuộc là làm sao vậy, tại sao mấy người lạ lùng này lại xuất hiện trong nhà của chúng ta, mấy người này là ai vậy?".

Gì Lệ ở một bên còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy mấy người này từ đầu đến chân đều là khí tức áp bức người khác, cảm giác không dễ động vào chút nào.

"Tôi tên là Tống Giang Thần, bây giờ tôi sẽ đưa Cố Dĩ Hiên rời khỏi nơi này". Tống Giang Thần lạnh lùng đáp.

Cố Mỹ Như vẫn không tin nổi vào mắt mình, nếu đây là Tống Giang

Thần thật thì gia đình bọn cô làm sao mà dám giữ lại Cố Dĩ Hiên cơ chứ, hơn nữa nhìn bộ dạng nghiêm túc của hai anh đẹp trai bên cạnh Tống Giang Thần lại càng khiến cô ta thêm sợ hãi, nếu như bị kiện thật, thì không biết gia đình họ sẽ bị như thế nào nữa.

Cuối cùng trước sự kinh ngạc dè dặt của hai người kia, Tống Giang Thần đã đưa Cố Dĩ Hiên rời khỏi một cách dễ dàng. Trên đường rời khỏi khu chung cư, lúc xuống cầu thang, bọn họ vô tình gặp chú Cố. Ông ta một mực ngăn cản lại đám người, còn mắng nhiếc bọn họ là lũ khốn không biết điều. Thế nhưng hai người áo đen bên cạnh Tống Giang Thần đã đẩy ông ta qua một bên. Một người trong số đó còn thô lỗ xách ông ta lên như xách một con gà con, bảo ông ta còn lắm điều nữa thì sẽ ném ông ta xuống lầu.

Cố Dĩ Hiên lúc này cảm thấy hơi lo sợ, bảo bọn họ đừng làm gì tổn

hại đến chú Cố. Dù sao ông ta cũng đã lớn tuổi, nếu bị ném xuống cầu thang thì không biết chừng phải nằm viện rất lâu. Đương nhiên vệ sĩ của Tống Giang Thần chỉ là muốn doạ dẫm người kia một phen mà thôi.

Tống Giang Thần bảo người đàn ông kia buông ra chú Cố, đồng thời cảnh cáo ông ta nếu dám động đến người của anh- Cố Dĩ Hiên, thì sẽ khiến cho cả gia đình ông ta lụn bại.

Chú Cố nghe đến cái tên Tống Giang Thần quen thuộc này, mới chợt

nhớ đến hai hôm trước bọn họ còn đang bận tranh cãi vì cái tên này, hoá ra đây chính là người bạn trong lời kể của cháu gái mình sao?. Nhìn hắn ta như vậy, chú Cố nào dám ho he gì, vội vàng nép sang một bên nhường đường cho mấy người bọn họ rời đi.