Bạn Trai Yêu Tôi Quá Phải Làm Sao

Chương 7

Ầy, lần này bạn trai hôn lâu ơi là lâu khiến miệng tôi sưng đỏ lên hết. Nhìn đôi môi cũng biết là người vừa làm chuyện bậy bạ nên tôi đành che miệng bảo bạn trai đi ăn lẩu với mình.

Ăn xong một nồi lẩu cay chắc không ai dị nghị đôi môi sưng đỏ đâu.

Tôi thông minh thật đấy.

Nhưng mỗi ngày trôi qua của tôi càng lúc càng khó chịu. Có mấy lúc cậu ấy gọi điện tôi không bắt máy kịp, cậu ấy sẽ bảo tôi vô tâm, thế là muốn vào rừng cây gặp mặt. Còn có mấy lúc đang nói chuyện nhưng tôi không đáp kịp, cậu ấy cũng bảo tôi không chịu lắng nghe nghiêm túc, thế là muốn vào rừng cây gặp mặt tiếp. Ngay cả việc đi WC chung, tôi bảo không đi cũng bắt bẻ nói tôi không coi trọng cậu ấy? Vẫn bị kéo vào rừng cây nữa. Tôi không mắc tiểu thì đi WC làm gì? Dù sao cũng có phải mấy bạn nữ thích kè kè đi WC chung đâu!

Tôi cũng vì chuyện này mà ăn được mấy nồi lẩu rồi.

Nhưng có lẽ vì hôn nhiều nên môi của tôi dần miễn dịch, không sưng nữa, mà điều này lại khiến bạn trai tôi càng mạnh bạo hơn. Thậm chí không có lý do gì cũng kéo tôi vào rừng cây.

Vào hôm chạy tiếp sức, tôi từ chối hôn sáng và hôn chiều của bạn trai. Với lý do vô cùng đàng hoàng: "Hôn môi sẽ ảnh hưởng tới việc phát huy của tớ."

Không biết bạn trai nghĩ gì mà cười tươi như đón Tết. Nhưng chỉ cần không tra tấn môi của tôi, cậu ấy muốn cười như thế nào cũng được.

Đại hội thể thao bắt đầu cũng là lúc cậu ấy phải đi tập luyện cùng đội bóng rổ. Trường của tôi rất xem trọng trận bóng rổ nên trận đấu được xếp lịch ngay sau đại hội một tháng.

Không có bạn trai ở bên cạnh khiến tôi lẻ loi giữa đám đông trên sân.

Trong hạng mục chạy tiếp sức, tôi là người chạy thứ ba. Thật sự tôi rất sung sướиɠ khi mình được chạy giữa đấy.

Chạy giữa chỉ cần cố hết sức là được, còn việc lật ngược tình thế hay giành giải nhất thì cứ trông đợi vào người chạy cuối.

Có lẽ ông trời không muốn tôi được vui vẻ... Người chạy cuối cùng là một bạn nữ, bởi vì được "bà dì" ghé thăm nên cô thấy bụng mình hơi khó chịu.

Cô bạn đứng thương lượng với lớp phó Văn-Thể xem có thể bỏ chạy lượt cuối được không.

Lớp phó Văn-Thể hơi do dự: "Chỉ có cậu mới chạy được lượt cuối, nếu cậu không chạy thì lớp mình coi như mất lượt đó luôn đấy."

Lời này cũng có lý.

Nhưng bỗng nhiên bạn chạy cuối nói: "Tôi chạy tiếp cũng được, nhưng đừng chạy lượt cuối được không? Dù gì vị trí quan trọng nhất cũng là lượt chạy cuối. Hay là đổi với những người ở lượt trước tôi nha?"

Tôi cảm nhận được ánh mắt rực lửa đang nhìn chằm chằm sau lưng mình, nhưng nhất quyết không quay đầu nhìn lại.

Mà làm vậy cũng chẳng ngăn cản được chuyện gì.

Tôi trở thành người chạy lượt cuối.

Việc tôi được chọn có lẽ vì tôi là đứa con trai duy nhất trong lớp tham gia hạng mục này. Thật sự không hiểu nổi cô bạn đó nghĩ gì, nếu ngay từ đầu cô ấy chọn trò chơi dân gian thì đã không phải mệt mỏi như thế.

Dù sao cũng sắp chạy rồi, bây giờ mọi người cũng ổn định xong.

Tôi là người chạy cuối cùng.

Ba phút trước khi bắt đầu chạy tiếp sức, bạn trai tôi chạy ngang qua.

Nhìn thấy cậu ấy chạy phía trước khiến tôi không kìm được gọi to tên cậu ấy.

Cậu ấy dừng bước, hơi ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu lại đứng ở đây?"

Cậu ấy vừa bước tới, các cô gái xung quanh xúc động hú hét rõ to.

Tôi thở dài giải thích ngắn gọn tình hình của mình.

Cậu ấy không nhịn được bật cười, không những thế còn vỗ vai cổ vũ tôi, bảo nếu tôi chạy vượt qua năm người sẽ có phần thưởng.

Tôi không thấy hứng thú với phần thưởng của bạn trai một chút nào, bởi chắc chắn nó chẳng có gì tốt đẹp cả, vả lại phải vượt qua năm người ư!

Tôi miễn cưỡng nở nụ cười với bạn trai.

Lúc hạng mục chạy tiếp sức bắt đầu, tôi vẫn thấy khá là lo lắng. "Dù tôi không có trách nhiệm phải mang vinh dự về cho lớp"... À mà câu này chỉ dùng được nếu tôi không phải người chạy cuối.

Lượt chạy cuối cùng là một cảnh tượng được nhiều người mong đợi, điều đó lại khiến tôi lo lắng nhiều hơn.

Và cái giá của sự lo lắng quá mức là tôi tụt huyết áp trong khi chạy nước rút, khiến tôi té xỉu tại chỗ.

Đậu xanh rau má!

Nhưng cũng có thể coi mất ý thức vì té xỉu là may mắn, vì tôi không phải tận mắt chứng kiến tình huống xấu hổ này!

Tôi vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của bạn trai, cậu ấy lo lắng hỏi: "Sao cậu không nói với tớ chuyện cậu bị tụt huyết áp? Nếu biết cậu tụt huyết áp từ trước thì tớ đã không cho cậu tham gia đại hội thể thao rồi."

Tôi nhíu mày, thấy hơi hối hận. Tại sao tôi lại không nói chuyện mình bị tụt huyết áp với bạn trai sớm hơn chứ?

Tôi khẽ hỏi: "Tớ chạy tiếp sức được hạng mấy?"

Hầy, tôi vẫn nhớ tới việc mang vinh dự về cho lớp.

Bạn trai nghe vậy đen mặt, cậu ngồi xuống ghế kế bên, tức giận nói: "Cậu mới tỉnh dậy đã hỏi chuyện này? Vượt qua năm người rồi."

Vượt qua năm người, à hiểu rồi, được hạng năm.

Tôi thở dài, bấy giờ mới để ý xung quanh, nghi hoặc hỏi: "Chỗ này không phải phòng y tế đúng không?"

Bạn trai ừ một tiếng: "Cậu ngất như vậy thì sao nằm phòng y tế được."

"Tớ chỉ bị tụt huyết áp thôi mà."

Bạn trai trừng mắt liếc tôi một cái: "Tự nhiên cậu ngất đi, ai mà biết cậu tụt huyết áp chứ."

"Làm tớ lo chết đi được."

Bạn trai tôi nói thêm một câu, nghe giọng điệu ấm ức ấy chợt khiến tôi đau lòng. Đang định dỗ dành thì nghe bạn trai nói tiếp: "Cậu phải bù đắp lại cho tớ."

Tôi ậm ừ, chủ động hối lỗi: "Khi nào xuất viện tớ sẽ vào rừng cây với cậu."

Bạn trai hừ khẽ: "Rừng cây? Cậu nghĩ vào rừng cây là bù đắp xong rồi á?"

?????

Vào rừng cây cũng không bù đắp được sao?

Tôi ngập ngừng hỏi: "Thế cậu muốn bù đắp như nào?"

Bạn trai tôi cười khẽ, hầy, tôi lại có dự cảm chẳng lành rồi.

[ Hôm nay bạn trai chủ post thay đổi nhiều ghê, mạnh dạn đoán bạn trai không chỉ yêu mỗi mông của chủ post đâu nhe! ]

[ Sao chủ post lại dừng ngang thế!!! Bù đắp bằng thịt đúng không! Đúng không hả! Lần này không phải thịt ba chỉ nữa rồi!!! ]

[ Tụt huyết áp khó chịu lắm luôn, nhưng không có cách nào trị dứt được. Haizz. ]

[ Như chúng ta đã biết, rừng cây là một động từ {Đầu chó.jpg} ]

[ Thú vị quá, tui cảm thấy mùa xuân của mình sắp đến rồi. ]

_________