Sĩ Quan Đặc Chủng Sủng Vợ

Chương 35: Chia xa

Đằng Duệ cũng mới nhận được mệnh lệnh hôm nay, bởi vì bây giờ tình hình chống khủng bố đang rất khẩn cấp. Ngày mai họ sẽ chuẩn bị tổ chức buổi diễn tập thực chiến quy mô lớn dành cho các lực lượng đặc công, thời gian khoảng hai đến ba tháng mà mai Ngữ Yên lại về nên anh không có thời gian để đi đưa cô.

“Ngữ Yên, mai tôi có việc gấp cần đi công tác, không kịp đưa em về… Chỉ có thể nhờ người khác đưa thôi.”

Anh không muốn buông tay cô ra, nhìn cô hỏi: “Em không vui à?”

“Không phải... Để em xuống đi!” Cô tiếp tục đẩy anh, rõ ràng giọng cô hơi cáu kỉnh.

Tay anh siết chặt ôm chặt cô vào lòng, cô tựa vào vai anh còn anh thì vỗ lưng cô dỗ dành: “Ngoan nào, đừng như vậy mà, anh sẽ bay qua thăm em ngay khi hoàn thành công việc...”

Mắt cô trống rỗng, tựa đầu vào vai anh nhắm mắt lại, tay ôm chặt lấy cổ anh, hóa ra tình yêu đẹp đến vậy nhưng khi chia xa lại đau khổ đến thế....

Hai người cứ lặng lẽ ôm nhau, không ai nói gì....

Một lát sau anh bế cô lên bước vào nhà, ngồi xuống sofa. Tay cô vẫn ôm cổ anh như cũ, vẫn tựa đầu vào vai anh. Một tay anh ôm cô, tay kia đút vào túi lấy ra một chiếc hộp màu xanh nước biển, trông rất đẹp và sang trọng.

Ngón tay thon dài mở nắp hộp, hai chiếc nhẫn kim cương xếp cạnh nhau, một chiếc to một chiếc nhỏ đang tỏa sáng lấp lánh.

“Ngữ Yên.” Anh kéo đôi tay đang khoác trên cổ mình xuống.

Lúc này cô mới nghiêng đầu, khoảnh khắc đó cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nụ cười và sự dịu dàng sâu trong mắt anh. Mắt cô lóe sáng như viên kim cương, nghẹn ngào một lúc, không nói thành lời.

Anh mỉm cười kéo tay phải của cô lại, lấy chiếc nhẫn trong hộp ra đeo lên tay cô: “Ừm, đeo nhẫn của anh thì từ nay em là vợ anh rồi! Không chạy thoát được đâu!” Sau đó anh nắm tay cô, hôn lên mu bàn tay.

Lúc cô còn đang ngơ ngác thì anh lại lấy chiếc nhẫn còn lại, giọng cực kỳ nhẹ nhàng: “Đeo cho anh đi.”

Bấy giờ cô mới sực tỉnh, lẩm bẩm hỏi anh: “Anh mua hồi nào vậy?”

“Anh đã mua nó vào ngày em bị tai nạn, vốn dĩ hôm đó anh định lúc về nhà ăn cơm sẽ đeo cho em.” Anh dừng lại chút rồi nói tiếp.

“Ừm, anh thấy em thích đồ đôi như áo đôi, đồng hồ đôi nên anh đã mua nhẫn đôi, hơn nữa còn khắc tên hai chúng ta, em thích không?”

Mũi cô cay cay, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc và cảm động. Cô từ từ lấy chiếc nhẫn còn lại ra, kéo ngón tay mảnh khảnh của anh lại đeo một cách rất nghiêm túc.

“Ừm, đeo vào rồi thì sau này anh là chồng em! Em không được bỏ rơi anh đâu!” Anh cười gian nói.

Cuối cùng cô cũng mỉm cười.

Sáng sớm hôm sau, Đằng Duệ đẩy xe lăn của Ngữ Yên vào phòng chờ sân bay, anh nói gì đó làm cô đỏ mặt, quay lại đánh lên ngực anh. Một người đàn ông mặc áo đen xách hành lý đi theo, anh ta là người được Đằng Duệ đi theo đưa Ngữ Yên về nhà.

Anh đưa cô đến khu kiểm soát an ninh, nhìn cô đẩy xe vào trong cho đến khi không nhìn thấy cô nữa anh mới vội vã rời đi. Anh leo lên xe lái thẳng đến Sở chỉ huy bộ đội đặc chủng.

Về đến nhà, Tiêu Diễn và Lâm Tử Quân ngạc nhiên khi thấy Ngữ Yên phải ngồi xe lăn, nhìn người đàn ông đẩy xe lăn nhưng không thấy bóng dáng Đằng Duệ đâu.

Những cảm xúc như nghi ngờ, đau lòng và không hài lòng hiện rõ trên mặt ba mẹ Tiêu, mặt ba Tiêu nghiêm nghị. Lần này Đằng Duệ đưa Ngữ Yên đi gặp ba mẹ bên đó, ông ta cứ lo lắng mãi, quả nhiên mọi chuyện đúng như những gì ông ta đoán.

“Ba mẹ, con bất cẩn bị ngã gãy chân. Bác sĩ nói nếu không có gì nghiêm trọng thì vài ngày nữa con sẽ ổn, ba mẹ không cần phải lo lắng đâu.” Tiễn Tiểu Vương đi, Ngữ Yên ra vẻ thoải mái, cười nói với ba mẹ Tiêu.

“Ngữ Yên, ba mẹ cậu ta có đối xử tốt với con không?”

“Đằng Duệ đâu? Sao cậu ta không đưa con về?” Ông bà Tiêu bán tín bán nghi về lời lời giải thích của con gái.

“Tạm thời anh ấy có việc nên con về trước, hoàn thành công việc xong anh ấy sẽ qua đây.”

“Dạ, cũng rất tốt.” Ba mẹ cô hỏi rất nhiều, Ngữ Yên chỉ có thể trả lời qua loa nhưng làm ba làm mẹ thì sao mà không nhận ra được, ba Tiêu nhíu mày.

Mặt khác, Lăng Tuấn Ngạn bước vào bệnh viện, anh ta mở cửa phòng làm việc, ông lão mặc áo blouse đeo kính đang ngồi sau bàn làm việc lấy tờ xét nghiệm trong tủ ra đưa cho anh ta.

Lăng Tuấn Ngạn mím chặt môi từ từ mở ra xem. Khoảnh khắc đó, máu anh ta sôi trào, nỗi tuyệt vọng bao trùm cả gương mặt anh ta, anh ta mấp máy môi nhưng không thốt lên được chữ nào.

“Ông có chắc hai người này không có quan hệ huyết thống không?” Một lúc lâu sau, giọng anh ta yếu ớt.

“Đúng vậy cậu Lăng, không phải tôi chắc hay không mà y học đã chứng minh, một trăm phần trăm không có quan hệ huyết thống.” Ông ta bình tĩnh, nếu vậy thì Tiêu Ngữ Yên không phải là em gái ruột của Lăng Tuấn Ngạn!

Anh ta không biết mình đã ra khỏi bệnh viện, lên xe thế nào, anh ta chỉ biết thế giới của anh ta đã tan thành mây khói. Anh ta không thấy những người xung quanh, cũng không nghe được bất kỳ âm thanh nào, dường như bây giờ anh ta chỉ là cái xác không hồn.

Anh ta tựa vào ghế lái thật lâu, điện thoại reo lên liên tục nhưng anh ta vẫn thờ ơ lặng thinh, nhắm mắt lại. Đến chiều, anh ta mới khởi động xe, điên cuồng phóng đến bãi biển.

Anh ta lao vào căn biệt thự trắng bên biển, chạy đến trước chiếc xa lăn. Anh ta đưa tờ đơn xét nghiệm cho bà ta, cắn môi đến mức môi phải rỉ máu, người trên xe lăng chỉ im lặng nhìn anh ta, không hề nói gì.

“Tại sao lại như vậy? Sao bà cứ lừa dối tôi mãi vậy?” Giọng anh ta hơi run rẩy.

Bà ta cầm tờ xét nghiệm nhìn rồi ném sang bên cạnh, cười điên cuồng: “Nếu mẹ không lừa con thì liệu con có từ bỏ việc kết hôn không?”

Dường như chết lặng, các ngón tay của Lăng Tuấn Ngạn đan chặt vào nhau: “Bà không đồng ý cho tôi lấy Ngữ Yên thì có thể nói trước cho tôi biết mà, tại sao phải lừa tôi ngay ngày hôn lễ?”