Trên sân khấu của hộp đêm, một ca sĩ tóc dài, tay cầm ghita ngồi trên băng ghế cao, chất giọng khàn khàn hát một bản tình ca buồn..
Gần sân khấu, một cô gái ngồi đó, tay chống cằm nhìn ca sĩ đang hát trên sân khấu. Sáu bảy năm trước, cô ta cũng từng ngồi trên đó hát như vậy, nhờ có giọng hát trời phú và gương mặt xinh đẹp, cô ta trở thành ca sĩ ăn khách của nơi này! Người theo đuổi cô ta đếm không xuể, cô ta chỉ yêu mỗi Đằng Duệ nhưng ban đầu cô ta căn bản không biết thân phận của anh.
Mà lúc này đây cô ta đang đợi Đằng Duệ! Anh chủ động gọi điện hẹn gặp làm cô ta rất vui. Cô ta nhớ đến chuyện tối qua cô ta đã viện cớ say rượu nhờ phục vụ gọi Đằng Duệ đến đưa cô ta về khách sạn; Cô ta dán chặt cơ thể xinh đẹp đang say rượu lên người anh, dán đôi môi ấm áp lên môi anh,trêu đùa muốn khiêu gợi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của anh nhưng anh lại kéo cô ta ra rồi ném lên giường, xoay người rời đi… Nghĩ đến đây, mắt cô ta tối sầm nhưng ngay sau đó lại thả lỏng. Bây giờ Đằng Duệ chủ động gọi điện cho cô ta đã chứng minh rằng cô ta vẫn còn hy vọng đúng không... Cô ta cố tình hẹn anh ở đây là mong có thể gợi lại ký ức cho anh, cô ta và anh đã quen nhau tại nơi này.
Cuối cùng cô ta cũng thấy bóng người cao ngất toả sáng bước vào cửa. Hình bóng đó quen thuộc đến thế, cô ta chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra ngay. Cô ta đứng lên, đôi mắt to tròn xinh đẹp mừng rỡ nhưng nụ cười mừng vui của cô ta chợt cứng đờ vì cô ta thấy anh đang cõng một cô gái. Gương mặt trắng trẻo mịn màng như ngọc của cô tựa lên vai anh, cánh tay dài trắng nõn vòng trước ngực anh, một bên chân đang bị quấn băng!
Anh cũng đã thấy cô ta nên đi về phía cô ta. Sắc mặt cô ta dần nhợt nhạt, cơ thể run rẩy, cảm thấy choáng váng, cô ta chống tay lên chiếc bàn trước mặt.
Ngữ Yên cũng thấy cô gái đang sững sờ. Trong nháy mắt, cô ngạc nhiên ngây người, đây là cô trong bức ảnh kia! Đẹp đến vậy à! Cô nhíu mày nhìn cô gái này, bỗng thấy khá sốt ruột.
Đằng Duệ mỉm cười với cô ta xem như chào hỏi, sau đó anh từ từ thả cô gái trên lưng xuống, tay anh ôm lấy eo cô, bước đến ngồi lên ghế. Cô ngồi trên đầu gối anh một cách tự nhiên, tựa vào lòng anh như một nàng tiên nhỏ ngây thơ mềm mại.
Cô gái đối diện cũng từ từ ngồi xuống, cô ta thấy anh cuối người dán mặt lên gò má cô trong ngực, ánh mắt sắc bén tươi cươi và cưng chiều: "Ngữ Yên, đây là người bạn tối qua đã uống say nên nhờ anh đưa về giúp." Sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cô gái đối diện cười nhẹ: "Hiểu Ngả, đây là vợ chưa cưới của tôi, cô ấy tên Tiêu Ngữ Yên, vì tối qua đã đưa cô về nhà nên cô ấy vẫn đang giận tôi..."
Ngữ Yên lúng túng, cô không ngờ rằng anh tìm tận mặt người ta, hơn nữa còn nói trắng trợn ra như vậy, cô véo đùi anh một cái, không ngờ anh dừng lại cúi đầu hỏi cô: "Em véo đùi anh làm gì?"
"Em..." Mặt cô lúc đỏ lúc trắng, môi giật giật, chỉ có thể ấp úng nói được một chữ.
Anh bật cười rồi tiếp tục ngẩng đầu nhìn cô gái đối diện: “Cho nên hôm nay tôi hẹn cô là vì có hay lý do. Thứ nhất là chứng minh tôi và cô chẳng có quan hệ gì cả.” Anh tạm dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô ta, giọng cũng lạnh như băng.
“Thứ hai là tôi muốn nói với cô rằng, tôi không cần biết ai đang đứng sau lưng giở trò nhưng nếu để tôi biết được, tôi sẽ không bỏ qua cho người đó.”
Mặt cô ta trắng như giấy, môi run lẩy bẩy, nhìn đôi mắt sắc như dao của người đàn ông đối diện rồi lại nhìn cô gái đang tựa vào lòng anh. Cô ta không nói gì, chỉ có ánh mắt đau thương đang dâng trào mãnh liệt.
Cuối cùng Ngữ Yên cũng hiểu Đằng Duệ đang nghi ngờ cô gái đối diện giở trò sau lưng anh, cô giãy dụa nhẹ, kéo tay anh thì thầm: “Đằng Duệ, không liên quan đến cô ta đâu.”
“Vậy ai là người nói cho em biết?” Anh tra hỏi như thể không chịu bỏ qua.
“Em… Em tình cờ nghe được thôi. Được rồi, em tin anh mà được chưa?” Cô giấu diếm vì cô không muốn lôi mẹ anh vào để mọi chuyện càng ngày càng phức tạp hơn nữa.
Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng hẳn đi, môi anh áp sát vào tai cô: “Vậy em không được giận anh nữa nhé.”
“Ừm.”
“Không được nhịn ăn nữa.”
“Ừm.”
“Vậy bây giờ chúng ta đi ăn cơm nha?”
“Ừm.”
Anh cười mãn nguyện, bế cô gái nhẹ bổng của anh lên, không thèm chào hỏi cô gái đang ngồi đối diện mà bước thẳng ra ngoài, sải chân như gió, cực kỳ bá đạo.
Ánh mắt Ngữ Yên lướt qua bả vai Đằng Duệ, cười khẽ với cô gái đối diện muốn thể hiện chút áy náy của mình nhưng lại thấy cô ta đang liếc cô, đôi mắt đó chất chứa đầy thù hận và tuyệt vọng. Cuối cùng cô không thể không ngừng chiến tranh lạnh với anh, cô sợ hãi quay đầu đi, úp mặt vào bả vai của Đằng Duệ.
Anh cảm giác được cô gái trong lòng mình đang run lên, ánh mắt chợt lóe cúi đầu hỏi: “Sao thế? Em lạnh à?”
“Không có…” Cô choàng tay lên cổ anh, tựa vào l*иg ngực ấm áp, hơi thở ấm áp này làm cô thấy an toàn. Bỗng nhiên cô thấy xấu hổ vì đã lung lay không tin tưởng vào cuộc tình này, bây giờ cô chỉ muốn vùi vào ngực anh, không quan tâm phong ba bão táp xung quanh…
Anh mỉm cười, cô gái này đã chạm đến nơi sâu nhất mềm mại nhất trong trái tim anh. Anh cúi đầu hôn lên tay cô rồi hôn đến mái tóc đen nhau, cánh tay đang ôm dần siết chặt lại…
Mây đen dần dần tan biến đi, ấm áp từ từ bước đến…