Sĩ Quan Đặc Chủng Sủng Vợ

Chương 31: Chiến tranh lạnh

Gần đến buổi trưa hôm nay, Lăng Tuấn Ngạn điều tra được biệt thự của Đằng Duệ ở giữa sườn núi, anh ta vội vàng lái xe đến đó, lúc đến đường núi quanh co, anh ta thấy phía xa có bóng người đang đi lủi thủi một mình, hình như là Ngữ Yên, anh ta từ từ đến gần cô.

Đúng lúc này, anh ta thấy một chiếc xe chạy như bay đến, dường như Ngữ Yên đang không tập trung nên không kịp phản ứng, chiếc xe đó lao vụt qua đυ.ng trúng cô. Trong nháy mắt, cô ngã xuống đất rồi ngất đi.

Lăng Tuấn Ngạn sợ ngây người, anh ta phanh gấp đậu ngay bên đường rồi nhào về phía người đang ngã dưới đất, quả nhiên là cô! Trong phút chốc, cảm giác đau lòng như muốn nuốt sống anh ta, làm anh ta không thở nổi. Anh ta bế cô lên, vội vã chạy về xe lái về phía bệnh viện...

Sau khi Đằng Duệ đưa Ngữ Yên đi, Lăng Tuấn Ngạn ngồi một mình trong phòng bệnh, thất thần thật lâu anh ta mới cầm sợi tóc trong tay lên quan sát cẩn thận. Đây là tóc của Ngữ Yên!

Em biết không? Ngữ Yên, có lẽ anh đã từng vì một sai lầm của mình nhẫn tâm tổn thương em nhưng thật ra anh là người tổn thương hơn ai hết! Nếu như sai lầm này chỉ là hiểu lầm, vậy thì anh phải làm thế nào em mới chịu tha thứ cho anh?

Anh ta đau đến mức tim phổi như muốn vỡ tan ra, không cần biết thế nào, định mệnh đã sắp đặt anh ta phải đau khổ, đau khổ vì sai lầm và cũng đau khổ vì hiểu lầm.

Rất lâu sau đó, anh ta mới đứng dậy rời đi, sai bước rời khỏi đây, về thành phố H ngay trong đêm...

Trong một khoảng thời gian ngắn, Đằng Duệ đã liên hệ sắp xếp ổn thỏa, cô được nằm ở bệnh viện tốt nhất, phòng bệnh thiết kế riêng cho cán bộ cao cấp, một chuyên gia đầu tóc bạc phơ mặc áo blouse trắng đang nói chuyện với Đằng Duệ: "Hơi có dấu hiệu nứt xương, không phải chuyện gì to tác đâu. Thanh niên trẻ tuổi mà khỏi nhanh lắm, uống thuốc nghỉ ngơi rồi đến kiểm tra lại."

Phòng bệnh chỉ còn lại hai người, tay cô đang truyền nước biển, nhắm mắt nằm trên giường bệnh như đang ngủ. Anh bước đến bên cửa sổ kéo rèm, chỉ để lại một khe hở nhỏ để cho ánh sáng yếu ớt chiếu vào phòng, sau đó anh xoay người lại nhìn cô gái trên giường bệnh, bước đến ngồi xuống chiếc ghế kế bên giường.

Gương mặt đang say ngủ của cô cực kỳ điềm đạm, anh tựa lưng ra sau ghế khoanh tay lẳng lặng nhìn cô. Ánh mắt lạnh lùng như đang quan sát tìm tòi, như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô gái này. Hai người đang yêu nhau cuồng nhiệt nhưng bỗng nhiên cô lại lạnh nhạt khiến anh khó mà chấp nhận nổi, hơn nữa còn là sau khi Lăng Tuấn Ngạn xuất hiện...

Cô gái hơi nghiêng đầu, cặp mi dài cũng chuyển động theo nhưng lại không mở mắt, dường như vẫn còn đang ngủ. Ánh mắt anh khẽ lay động, môi mỏng mím chặt, trầm tư một lúc rồi từ từ đứng dậy ngồi lên mép giường.

Anh khom lưng về phía cô, làn da trắng nõn nà, hàng mi dài và dày như bươm bướm vỗ cánh, sống mũi xinh xắn thẳng tắp, đôi môi hồng nhuận như hoa đào, tràn đầy quyến rũ. Một nơi mềm mại nào đó trong tận sâu trái tim anh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ dữ dội, ánh mắt anh dịu đi, từ từ cúi đầu xuống muốn hôn đôi môi hồng nhuận kia nhưng không ngờ đôi môi đó tránh đi.

Mắt anh tối sầm nhíu mày đưa tay giữ lấy cằm cô, chỉ cần phớt tay nhẹ là có thể kéo mặt cô lại, môi của cô cũng bị ép nhếch lên đối diện với môi của anh ta. Lúc này cô mới chịu mở mắt ra trừng anh trước mặt. Bởi vì bị đau nên chân mày cô hơi nhíu lại.

"Cuối cùng em muốn làm gì?" Giọng anh thể hiện rõ sự phẫn nộ, anh thấy rất rõ sự lạnh nhạt trong mắt cô, thà trợn mắt nhìn anh chứ không chịu khuất phục, kiên quyết không lên tiếng. Lửa giận trong mắt dần tắt, cảm giác ủ rũ ập đến, anh buông cằm cô ra đứng lên từ mép giường.

"Mai em sẽ về." Cô lạnh lùng mỉa mai nói.

Anh cứng đờ, không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn cô gái trên giường bệnh, tim anh vẫn còn hơi ấm của tình yêu cuồng nhiệt. Vì sự xuất hiện của anh kia mà cô lại trở nên lạnh lùng như vậy! Anh mím chặt môi rời khỏi giường cô đi đến chiếc giường cho người nhà gần đó nằm xuống nhắm mắt không quan tâm đến cô nữa.

Sự ngang ngược và lạnh nhạt của anh làm cô càng tức hơn. Tối qua anh nói mình ăn chưa no, bỏ cô ở nhà một mình, kết quả thì hẹn hò với người khác! Không cần biết tính chất của cuộc hẹn này là gì, anh lừa cô có nghĩa là anh đã sai rồi! Hơn nữa cô cảm thấy Lý Lan nói rất đúng, cô không thể điều khiển nổi Đằng Duệ!

Hai người mỗi người nằm trên một giường bệnh, cả hai đều không hề phản ứng gì, cô nghe chuông điện thoại anh reo lên, nghe được một giọng nói trầm thấp: "Buổi tối em không đến kịp nên không đi đâu..." Tiếp đó là tiếng anh tắt điện thoại...

Không biết từ lúc nào, cô mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi, đến khi cô tỉnh dậy, trời đã chập tối, truyền hết chai nước biển rồi. Cô nhìn thoáng qua chiếc giường bên cạnh nhưng chiếc giường bên đó trống không, anh không có ở đó! Phòng bệnh rất yên tĩnh! Bỗng dưng cô thấy hơi thất vọng, vội nhìn sang chỗ khác.

Cô ngọ ngoạy ngồi dậy, từ từ di chuyển bắp chân đã được băng bó và gắn thanh nẹp đi đến gần chiếc giường bên kia, đưa tay lấy ly thủy tinh được đặt trong hộc tủ kế bên giường nhưng do cầm không chắc nên chiếc ly rơi xuống sàn, phòng bệnh quá yên tĩnh nên tiếng thủy tinh vỡ khá vang dội.

Cô chán nản nhắm mắt lại, đúng lúc này cửa phòng bệnh mở ra, anh xông vào, tay cầm điếu thuốc, đầu thuốc đang cháy đỏ, tay kia cầm điện thoại.

Anh nhìn cô gái đang chán nản đứng cạnh giường bệnh và còn những mảnh thủy tinh vỡ dưới đất, chân mày đang nhíu chặt thả lỏng ra một tí. Anh bỏ điện thoại vào túi, bước đến cạnh bàn dập điếu thuốc, cầm ly mà anh đang dùng rót ly nước, đến giường cô ngồi xuống đưa ly nước cho cô, ánh mắt vẫn lạnh lùng.

Sự lạnh lùng của anh làm cô phát cáu, cô bực mình từ chối ý tốt của anh: "Em không cần!"

Anh nheo mắt chăm chú nhìn cô, anh hất tay một cái, chiếc ly thủy tinh đập mạnh xuống đất, mảnh vụn và nước bắn ra tứ phía, giọng anh lạnh như băng: "Em thích Lăng Tuấn Ngạn hơn đúng không? Được thôi, em đi tìm anh ta ta đi."

Cô tròn mắt khϊếp sợ nhìn anh, bởi vì quá phẫn nộ nên người cô run run, giọng đứt quãng: "Anh... Đồ ác độc... Anh dám tố cáo trước..."

"Anh nói sai à? Hôm nay em đi hẹn hò với anh ta nên mới bị tai nạn xe đúng không?" Giọng anh vẫn lạnh như băng.

Lúc này y tá nghe trong phòng có tiếng động nên mở cửa bước vào: "Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?" Thoáng chốc cô ấy nhận ra hai người đang cãi nhau, im thin thít không dám lên tiếng nữa, vội ra ngoài lấy chổi quét dọn đống thủy tinh dưới đất.

"Anh nói bậy! Lúc em tỉnh lại anh ấy mới ở bên cạnh... Em không có hẹn hò với anh ấy..." Cô tức giận, một lúc lâu sau cô lắp bắp nói được một câu.

Cô vẫn nhớ rõ ràng lúc cô mở mắt ra là đã thấy Lăng Tuấn Ngạn ngồi bên giường. Khi đó cô ngây người, còn tưởng mình đang nằm mơ: Gương mặt đó vẫn hoàn mỹ như tượng điêu khắc, anh ta đã cởi khoác vest, chỉ mặc áo sơ mi trắng như tuyết, quần tây màu nhạt càng tôn lên thân hình cao lớn của anh ta!

Thật ra cô cũng rất buồn bực, tại sao Lăng Tuấn Ngạn tự dưng lại xuất hiện ở đây!