Ban đêm tại Bắc Kinh, đèn đường sáng choang, ánh đèn neon đủ màu lấp lánh lộng lẫy như tranh vẽ. Trong một căn nhà xa hoa ở trung tâm thành phố, người trong nhà không bật đèn, bức màn dày trước cửa sổ hé ra một khe hở nhỏ, bóng người cao to lẳng lặng đứng bên cửa sổ, khoanh tay nhíu mày bức tượng điêu khắc. Anh yên lặng đứng đó, mắt nhìn về phía xa như đang suy nghĩ gì đó.
Hôm nay sự phản kích bất ngờ của Vương Uý làm Đằng Duệ không kịp trở tay, cực kỳ phiền muộn! Anh phải nghĩ cách giải quyết ...
Trên chiếc giường sau lưng anh, cô gái vốn đang ngủ bỗng trở mình, miệng thì thầm gọi "Đằng Duệ". Đôi mắt đen láy của người đàn ông khẽ lay động, thân hình cao lớn nhúc nhích, anh từ từ xoay người, lòng mềm mại như cây cỏ mùa xuân, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng: "Ừ", anh vừa trả lời vừa đi đến bên giường.
Hàng lông mi dài của cô hơi mấp máy, từ từ mở mắt, dù là ban đêm không có đèn thì đôi mắt ấy vẫn sáng như sao trời, người kia ngồi xuống bên giường, nụ cười nơi đáy mắt dần rõ ràng hơn: "Sao còn chưa ngủ? Ngủ đi... Đừng nghĩ nhiều ..."
Bàn tay lạnh lẽo của anh nhẹ xoa lên má cô, ngón tay thon dài của cô nắm tay anh. Ngay sau đó, đôi môi mềm mại như cánh hoa của cô đặt lên đó một nụ hôn: "Đừng lo lắng quá... Chỉ cần anh ở bên em là đủ rồi!"
Anh mỉm cười như gợn sóng trên mặt nước...
Mấy ngày tiếp theo, Đằng Duệ công khai đưa cô đến dự các loại tiệc tùng, họp lớp hay gặp bạn bè, tiệc tùng ở giới thương nhân rồi đến giới chính trị, tiệc từ thiện, thậm chí là tiệc riêng tư không nên mang theo người nhà anh cũng đưa cô theo.
Rất nhanh, tin tức "Cậu Đằng công khai giới thiệu bạn gái mới" lan tràn khắp các mặt báo.
Nhìn những gì báo chí viết, đôi mắt sắc bén của Đằng Duệ bật cười, anh muốn để tất cả mọi người biết rằng Tiêu Ngữ Yên là bạn gái của Đằng Duệ! Anh muốn dùng áp lực của dư luận khiến người nhà công nhận cô!
Quả nhiên hôm đó Lý Lan gọi điện thoại đến bảo cuối tuần này đưa Tiêu Ngữ Yên về nhà ăn cơm, bà ta có chuyện muốn nói với hai người. Lúc nhận được điện thoại, Đằng Duệ đang ngồi trong văn phòng của tập đoàn Đằng Thị. Anh buông điện thoại xuống, đôi mắt sắc bén lóe sáng, khóe miệng cong lên, thoải mái tựa vào lưng ghế.
Anh trầm tư chốc lát rồi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nhanh chóng đứng dậy sắp xếp lại bàn làm việc, cầm áo khoác ra ngoài. Anh muốn về gặp cô gái ấy, làm cô ấy vui vẻ.
Đằng Duệ lái xe đến sườn núi ở ngoại ô thành phố. Nơi này có cây cối sum xuê, chim hót hoa thơm, không khí rất tươi mát, căn biệt thự thấp thoáng bên trong.
Trong đó có một căn biệt thự nằm ở vị trí đắc địa nhất, trước mặt là con đường cây xanh che khuất ánh mặt trời, phía sau là khoảng không rộng rãi có thể ngắm được ngọn núi xa xa, đứng trên ban công thì có thể khung cảnh rừng núi.
Đây là căn biệt thự ở ngoại ô thành phố của Đằng Duệ, bình thường anh đều ở nhà trọ trong nội thành, rất ít khi về đây nhưng mỗi ngày đều có người đến dọn dẹp nên nhà vẫn sạch sẽ không một hạt bụi. Bây giờ Đằng Duệ đưa Ngữ Yên đến đây ở.
Lúc Đằng Duệ về phát hiện Ngữ Yên đang ngủ trên sofa, tay đang cầm một quyển sách. Anh lặng lẽ đi tới bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô, hàng lông mi thật dài, cái mũi xinh xắn, đôi môi anh đào hồng nhuận. Anh mỉm cười cúi người khẽ hôn lên đôi môi mềm mại ấy.
Cô chợt bừng tỉnh, hàng mi rung động, ánh mắt mơ màng thoáng chốc sáng bừng lên như ánh sao, duỗi tay ra ôm cổ người đàn ông phía trên: "Đằng Duệ, anh về rồi."
"Ừ, có nhớ anh không?" Người đàn ông cười vui vẻ, thuận thế đè lên người cô, sofa cũng vì thế mà lõm xuống: "Nói mau, có nhớ anh không?"
"Nhớ!" Cô ngoan ngoãn trả lời.
"Nhớ thế nào? Nhớ bằng gì?" Anh cười tà.
"Đương nhiên là nhớ bằng đầu rồi, chẳng lẽ anh còn nhớ bằng chân được hả?" Mặt cô đỏ bừng, phản bác anh.
"Ừ, để anh dạy em phải dùng chỗ nào nhớ anh!" Anh cúi đầu cắn vành tai cô, một tay ôm cô, một tay vén góc áo lên, bàn tay to lớn trượt vào trong: "Dùng chỗ này, chỗ này, chỗ này để nhớ anh, hiểu chưa?"
"Ưʍ... Em hiểu rồi, đừng... đừng mà..." Cô gái dưới thân hét lên, vặn vẹo giãy dụa. Anh cười, đôi môi trượt theo vành tai, hơi thở bao vây lấy cổ cô làm cô nhột cô cười không thở nổi.
Lúc này anh mới buông cô ra, nhìn lúm đồng tiền tươi như hoa, tựa trán mình vào trán cô: "Mẹ nói cuối tuần này chúng ta về nhà ăn cơm."
Cô tròn mắt, ánh mắt vừa vui mừng vừa bối rối nên đành trừng mắt nhìn gương mặt phóng đại của người đàn ông trước mặt mình, một lúc lâu mới nói: "Thật không?"
"Ừ... Tối nay chúng ta ăn mừng ... Chỉ có hai ta thôi, em muốn ăn mừng thế nào?"
"Ăn mừng hả? Để em nghĩ đã..."
Tiêu Ngữ Yên còn chưa nói xong thì điện thoại Đằng Duệ đã vang lên, anh xoay người xuống, đi đến đầu khác của sofa lấy điện thoại trong túi áo vest, không thèm nhìn màn hình ngồi dựa vào sofa, bắt máy nhưng đầu bên kia lại im lặng, Đằng Duệ hơi mất kiên nhẫn nhíu mày, giọng điệu khó chịu: "Ai đấy?"
Lúc này đầu bên kia mới truyền đến một giọng nữ: "Đằng Duệ..." Ánh mắt Đằng Duệ khẽ rung động, anh ngồi thẳng dậy, nhìn về phía Tiêu Ngữ Yên, thấy cô cầm sách nằm trên sofa không để ý đến anh thì anh mới từ từ đứng dậy, ra vẻ bình tĩnh đi đến bàn bên cạnh, rút một điếu thuốc trong bao thuốc rồi đi ra ngoài.
Một lát sau, anh gạt tàn thuốc rồi quay lại, ngồi xuống bên cạnh cô, cô buông quyển sách trên tay: "Nghe điện thoại xong rồi à?"
Anh cười giơ tay xoa mặt cô: "Ngữ Yên, anh có chút việc phải ra ngoài, em cứ nghĩ xem tối nay nên ăn mừng thế nào đi, chờ anh về nhé."
Trong một quán cà phê tao nhã, bàn cạnh cửa sổ có một cô gái đang ngồi, tóc dài quấn khăn choàng, gương mặt tinh xảo như kiệt tác được ông trời tỉ mỉ tạo hình. Vẻ đẹp của cô ta choáng ngợp đến mức làm mọi người không thở nổi, bây giờ cô ta đang ngẩn người nhìn ra cửa sổ.
Chỉ đến khi bóng dáng cao to của Đằng Duệ xuất hiện trước mặt thì cô ta mới chợt giật mình, lập tức đứng lên ngay, ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp trai khí phách, đường nét sắc sảo. Một khuôn mặt vô cùng quen thuộc, bao nhiêu năm rồi vẫn xuất hiện trong giấc mơ của cô ta, chưa bao giờ quên được.
Cô ta vui vẻ, đôi môi mềm mại như cánh hoa, một lúc lâu sau mới ngọt ngào gọi: "Đằng Duệ!"