Sĩ Quan Đặc Chủng Sủng Vợ

Chương 20: Yêu từ trong sâu thẳm

Ánh trăng sáng dần dần biến mất, vài giọt mưa rơi xuống, Đằng Duệ nắm tay Tiêu Ngữ Yên chạy về phía xe.

Xe đang bật nhạc, anh ôm eo cô, cô ngồi trong lòng anh, tựa vào vai anh, hơi thở anh dịu dàng phả vào tai cô. Hai người yên lặng ngắm nhìn mặt biển mênh mông đen tối, lắng nghe bản nhạc đầy lãng mạng của Avril Lavigne.

“Ban nãy anh ngã từ chỗ cao thế, tại sao lại không bị gì hết vậy? Anh từng học võ công hả?”

“À, lúc nhỏ khi xuất gia ở Thiếu Lâm Tự, anh đã từng học võ công.” Đằng Duệ trêu cô.

“Anh từng xuất gia rồi hả? Từng làm hòa thượng cơ á?” Tiêu Ngữ Yên kinh ngạc quay đầu nhìn anh.

“Ừ, ừm...” Đằng Duệ không nhịn được cười.

Lúc này Tiêu Ngữ Yên mới biết lại bị anh trêu, cô xoay người giận dỗi đấm vào ngực anh: “Ai cho phép anh lại ăn hϊếp em!”

Mưa đã bắt đầu trở nên nặng hạt, tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng to, giọt mưa hắt vào cửa xe biến thành vô số những hạt trân châu to nhỏ, chảy dọc theo cửa xe. Trong nháy mắt, tiếng mưa, tiếng sóng, tiếng nhạc trong xe đan xen vào nhau tạo thành một bản nhạc giao hưởng kỳ diệu.

Không khí mờ ám xuất hiện rồi từ từ lan tỏa trong xe...

Tiếng hít thở bên tai dần trở nên nặng nề, mặt cô hơi ửng hồng, bờ môi ấm áp lướt nhẹ qua vành tai cô, vòng eo của cô dần bị ôm chặt lấy. Tay anh dịch từ từ lên trên, dừng trước ngực cô, khóe môi khẽ cong thì thầm bên tai: “Tim em đập nhanh thật đấy.”

Mặt cô đỏ bừng, mí mắt hơi cụp xuống, kéo tay anh ra khỏi ngực mình. Anh bật cười, giơ một tay giữ chặt lấy hai tay của cô, tay kia không chịu khuất phục tiếp tục dịch lên trên.

Trong nháy mắt hơi thở cô trở nên căng thẳng, tay bị trói, chỉ có thể vặn vẹo giãy dụa: “Không, đừng mà...”

“Đừng cái gì?” Giọng anh trầm thấp, cực kỳ thu hút, cô có thể cảm nhận được nụ cười ranh mãnh bên môi anh.

“Đừng... Đυ.ng vào em...” Cô thở hổn hển, mặt như đóa hoa đào.

“Đừng đυ.ng vào chỗ nào của em?” Giọng nói trầm thấp pha lẫn chút tươi cười, tay anh không chịu ngồi im, cơ thể cô hơi run rẩy.

“Đừng, Đằng Duệ...” Nhưng giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của cô đã bị chìm vào tiếng mưa lộp độp rơi trên cửa xe.

Ghế xe từ từ hạ xuống, anh lật người lại đè cô xuống, khuỷu tay chống ở hai bên sườn, nhìn cặp má đỏ ửng và ánh mắt bối rối của cô. Đôi mắt tà mị từ từ di chuyển đến đôi gò bồng đảo đang nhấp nhô phập phồng, sau đó anh cúi đầu xuống, áp trán mình lên trán cô, cọ chóp mũi.

“Anh muốn hôn nó.” Tay anh xoa nhẹ ngực cô, cởi từng cúc từng cúc áo của cô ra.

“Không...” Cô chưa kịp nói xong thì đã bị cánh môi của anh cắt ngang.

Phần ngực hơi lạnh, ngón tay anh đang vuốt ve rãnh ngực, sau đó từ từ lần mò ra sau lưng, mở nút cài đang trói buộc cô... Đôi gò bồng đảo căng tròn nảy vào lòng bàn tay anh, cô thở hổn hển, giãy dụa rất kịch liệt. Anh dứt khoát cởϊ áσ cô ra, cúi đầu xuống.

“Ưm, Đằng Duệ...” Cô lẩm bẩm than nhẹ, cơ thể cũng run rẩy theo, dần mềm mại không xương. Cô không còn giãy dụa nữa, để mặc người đàn ông phía trên trêu chọc cơ thể xinh đẹp hoàn mỹ của mình, đôi chân dài mặc quần jean của cô bỗng hơi ngứa ngáy.

Mưa bên ngoài vẫn nặng hạt như cũ, hơi nóng trong xe làm cửa thủy tinh mờ đi. Hạt mưa được tự do diễn tấu một bài hát động lòng người.

Tay anh trượt tới eo cô cởi nút quần jean, vội vã tháo đi lớp ràng buộc phiền phức đó. Cơ thể trắng nõn như ngọc đang nằm trong lòng anh đã hoàn toàn trần trụi.

Anh vuốt ve từng tấc da thịt mịn màng của cô, đôi môi ấm áp lướt qua bờ vai, cổ đến thẳng vành tai. Hơi thở nặng nề của anh gần sát bên tai cô, giọng nói vẫn quyến rũ như cũ: “Có đang trong kỳ an toàn không?”

“Không...” Cô nhắm mắt lại, cố gắng lắm mới thốt được vài chữ.

Anh dừng lại một chút, sau đó cắn nhẹ vành tai cô, càng ngày càng mạnh dần cho đến khi cô kêu “Đau” anh mới chịu buông tha. Đằng Duệ nâng người dậy, nhìn cô gái đang nhắm mắt bên dưới, anh cúi đầu hôn lên mắt cô, nói như ra lệnh: “Mở mắt ra nhìn anh!”

Cô ngoan ngoãn mở mắt ra, con ngươi đen láy lấp lánh như sao đang ngượng ngùng như hoa, giấu giấu diếm diếm, nửa mở nửa khép... Cô nhìn đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông bên trên, vừa nóng như lửa vừa sắc như dao, anh khẽ cong môi, giọng cực kỳ hút hồn: “Anh muốn em!”

Cô chợt cảm thấy mặt mình nóng rực lên nhưng đầu óc lại tỉnh táo: “Không được, không phải thời kỳ an toàn...” Cô vừa nói vừa đưa tay tìm quần áo bị vứt sang một bên.

Anh kéo tay cô lại, ôm cô vào lòng, anh chống lên trán cô, giọng bá đạo: “Anh gọi người mang bao tới.”

“Hả?” Cô gái bên dưới ngơ ngác rồi đỏ ửng mặt bật cười: “Anh... Nói giỡn hả.”

Đôi mắt tối đen của anh nhìn cô chằm chằm, chợt xoay người nhanh chóng lấy di động đang đặt bên cạnh, bắt đầu quay số. Cô cực kỳ sợ hãi, ngừng cười, cuống quýt muốn lấy di động trong tay anh. Anh giơ tay lên cao, cô kéo tay anh...

Hai người đùa giỡn ầm ĩ làm chiếc xe bắt đầu lắc lư kịch liệt.

Lúc này mưa đã dần tạnh, một chiếc xe khác lẳng lặng chạy đến, dừng ngay bên cạnh. Một nam một nữ bước xuống xe, người phụ nữ kinh ngạc chỉ vào chiếc xe đối diện nói: “Wow, nhìn này, có người ở đây... Ồ xe đang lắc lư này...”

Người phụ nữ nói rồi muốn chạy qua xem thế nào lại bị người đàn ông giữ lại: “Em có bị ngốc không vậy? Em không biết người ta đang làm gì hả?”

...

Sau đó giọng hai người nhỏ dần, chỉ còn tiếng cười văng vẳng...

Cuộc đối thoại bên ngoài xe, hai người trong xe đều nghe rất rõ, Đằng Duệ cười gian: “Hay rồi, bị người ta nói như vậy nhưng thật ra anh lại chẳng được miếng nào! Phải làm sao đây?”

Mặt Tiêu Ngữ Yên lúc đỏ lúc trắng, cô đẩy người đàn ông phía trên ra: “Xuống đi! Em phải mặc quần áo!”

“Không được, em phải nói rõ thời gian trước đã!” Anh không chịu buông tha.

“Ừm, sau này, sau này em sẽ là của anh mà... Ừm, hôn cái nào, ngoan...” Cô đổi sang cách khác, dịu dàng, mềm mại hơn. Lời hứa “Em là của anh” làm ánh mắt của người đàn ông bên cạnh sáng lấp lánh, cuối cùng anh cũng được ra dùng vũ khí rồi!

Xe của Đằng Duệ dừng lại trước cửa nhà Tiêu Ngữ Yên, anh xuống xe ôm vai cô bước vào trong sân. Cô dừng trước cổng, kiễng chân lên hôn anh một cái: “Ngủ ngon!”

Anh nhíu mày: “Không mời anh vào ngồi chút sao?”

“Ừm, hôm nay muộn rồi, em muốn đi ngủ, ngày mai đi, mai mời anh tới chơi. Ừm, em sẽ đích thân nấu cơm cho anh ăn... Ngoan...” Cô lại hôn anh thêm một cái nữa. Anh chỉ có thể ngoan ngoãn nhìn cô vào nhà, cô vừa đi vừa nở nụ cười thắng lợi...

Cách đó không xa trong bóng đêm, nơi một chiếc xe nhỏ đang đậu, trong xe đôi mắt thản nhiên như cười như không nhìn đôi tình nhân trước mặt: “Đằng Duệ! Sao lại là anh!” Ánh mắt anh ta tối sầm.

Trịnh Nhất Tiếu không ngờ Đằng Duệ lại xuất hiện ở thành phố H, hơn nữa dường như quan hệ giữa anh và Tiêu Ngữ Yên không hề bình thường. Nếu đúng là vậy thì có khả năng kế hoạch của anh ta sẽ gặp phiền phức lớn rồi.

Từ lúc về nước cho tới nay, đây lần đầu tiên anh ta trằn trọc, không ngủ được. Không được rồi, anh ta phải tìm cách để Đằng Duệ rời khỏi Tiêu Ngữ Yên.

Khung cảnh sáu năm trước hiện ra trước mắt, lúc đó vì một cô gái, anh ta lẳng lặng ra đi. Sáu năm sau, anh ta sẽ quay về vì cô gái ấy...