Sĩ Quan Đặc Chủng Sủng Vợ

Chương 13: Ôm nhau ngủ

Đằng Duệ mặc kệ cô, cứ như vậy ôm cô một lúc lâu rồi mới đặt cô vào bồn để dòng nước tiếp tục dội vào người cô, sau đó anh lau khô người, bước ra khỏi phòng tắm. Dường như cô cũng muốn dùng cách này để dập tắt lửa dục đang bùng cháy trong l*иg ngực, cô ngoan ngoãn ngồi đó mặc cho dòng nước chảy xối lên người.

Đằng Duệ ăn mặc chỉnh tề, rút điếu thuốc ra châm lửa.

Lúc này, có người bấm chuông, anh ra ngoài mở cửa. Một binh sĩ đứng bên ngoài, cậu ta chào anh rồi đưa một lọ thuốc cho anh: “Chính ủy Trương nhờ tôi mang tới.”

Anh cầm thuốc rồi bước nhanh vào phòng tắm, thấy cô đang tựa vào thành bồn tắm nhắm nghiền mắt thở gấp, mặt đỏ bừng, dường như sắp thở không nổi.

Anh sợ hãi vội tắt nước, cho cô uống thuốc xong anh lại xoa bóp huyệt vị cho cô. Khi thấy cô từ từ bình thường trở lại thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Đằng Duệ cầm khăn tắm lên quấn cho cô rồi ôm cô về giường. Anh lấy một chiếc áo choàng tắm của mình ra khoác lên người cô, sau đó đắp chăn giúp cô.

Mái tóc ướt của cô xõa tung trên gối trắng, thoáng chốc đã làm ướt cả một mảng. Anh khẽ cau mày, đứng dậy lấy máy sấy rồi ngồi lại mép giường, đặt đầu cô lên đùi mình một cách cẩn thận. Anh sấy tóc cho cô, cô thì vô thức ôm lấy chân anh, yên lặng để anh khảy tóc cô.

Thật ra Tiêu Ngữ Yên đã tỉnh táo lại rồi nhưng cô thật lòng không biết mình nên mở mắt ra thế nào để đối diện với sự xấu hổ và thảm hại của mình. Khi Đằng Duệ giúp cô sấy tóc, mắt cô hơi rưng rưng, cô cảm nhận được sự dịu dàng ẩn sau sự độc đoán của anh, hóa ra anh có thể dịu dàng đến vậy! Cô thấy lòng mình hơi rung động.

Cô nhìn lén thấy anh đang mím chặt môi, hơi nhíu mày, ánh mắt hơi buồn bã, anh buồn là vì cô đã gọi nhầm tên. Bỗng nhiên cô cảm thấy có lỗi với anh, cô muốn ôm anh thật chặt để bù đắp lỗi lầm của mình.

Sau khi sấy tóc cho cô xong, trước khi đặt đầu cô về chỗ cũ, anh thay gối khác cho cô , cô nhắm mắt vờ như đang ngủ. Anh dựa vào giường lặng lẽ nhìn cô, thời gian gần đây anh bắt đầu không thể kiểm soát được nỗi nhớ cô, nụ cười và từng cử động của cô cứ lởn vởn trong tâm trí anh, cuối cùng anh cũng hiểu rằng anh không còn thích thú hay thương hại cô nữa mà anh đã yêu cô rồi!

Nhưng cô lại gọi tên người đàn ông khác khi họ gần gũi thân mật với nhau nhất!

Nghĩ đến đây, khuôn mặt tuấn tú của anh chợt tối sầm, đôi mắt sắc bén híp lại. Chẳng lẽ trong lòng cô, anh chỉ là người thay thế cho Lăng Tuấn Ngạn thôi sao? Trong nháy mắt sự mất mát đó đã nuốt chửng tim anh! Lòng tự trọng của anh đã bị tổn thương nặng nề!

Anh không thể ngồi yên nổi nữa, đứng dậy định bỏ đi. Lúc anh đứng lên, cô đưa tay ra nắm lấy tay anh. Anh bất ngờ quay lại nhìn cô, chỉ thấy cô vẫn đang nhắm nghiền mắt nhưng lại nói rất rõ ràng: “Ở với tôi đi, Đằng Duệ.”

Hai chữ “Đằng Duệ” đó khiến toàn thân anh tê dại, giống như có dòng điện xẹt qua, sương mù dưới mắt dần tan biến, trái tim cũng dần ấm áp. May mà cô biết anh là Đằng Duệ chứ không phải Lăng Tuấn Ngạn.

Một lúc sau, anh nói “ừm” rồi ngồi lại bên cạnh cô, tựa vào đầu giường. Anh tự bất ngờ rằng không biết từ lúc nào mà anh lại ngoan ngoãn như vậy, trong trí nhớ của anh chưa bao giờ có ai có thể sai khiến anh thế này! Có lẽ kiếp trước anh đã nợ cô! Anh rũ mắt nhìn cô gái này.

Cô nhẹ nhàng lén lút vươn tay ôm lấy chân anh, áp mặt vào đó, thở phào như rất mãn nguyện rồi dần chìm vào giấc ngủ. Anh cúi đầu vén lọn tóc trên trán cô, ngắm vẻ đẹp khi ngủ của cô, lắng nghe tiếng hít thở đều đều. Bây giờ cả căn phòng đều chìm trong yên tĩnh ...

Sáng hôm sau, khi Tiêu Ngữ Yên mở mắt ra, cô thấy đầu cô đang gối trên cánh tay Đằng Duệ, tay thì đặt trên ngực anh. Đằng Duệ ăn mặc chỉnh tề nhưng cô thì mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình của anh.

Nghĩ đến chuyện tối qua, mặt cô đỏ bừng lặng lẽ rụt tay lại, khẽ xoay người sang bên kia rồi tiếp tục nhắm mắt nằm im. Cô đang suy nghĩ về việc lát nữa sẽ dậy thế nào, đi như thế nào để khỏi ngượng ngùng, hay là đợi Đằng Duệ đi rồi cô hẵng dậy, sau đó chuồn mất?

“Dậy rồi mà còn giả vờ ngủ nữa.” Đang mải mê suy nghĩ thì bỗng nghe thấy giọng nói của Đằng Duệ.

“Ưm ưm” Cô líu ríu nói không nên lời.

Đằng Duệ khẽ mỉm cười, anh từ từ quay người sang nhẹ nhàng ôm eo cô từ phía sau, ngực anh dán chặt lên lưng cô, hơi thở phả vào ót. Tim cô đập loạn xạ, nằm im trong lòng anh không dám cử động.

“Chẳng phải tối qua em bạo lắm à? Sao hôm nay lại thành cừu non rồi?” Anh khẽ trêu cô.

Mặt Tiêu Ngữ Yên đỏ bừng, giơ tay che mặt muốn tìm một cái lỗ chui xuống.

Anh ngồi dậy đặt bên người cô, nhìn cô gái đang che mặt, khóe môi ánh mắt anh tươi cười rạng rỡ. Đằng Duệ lấy một tay muốn kéo đôi tay đang che mặt của cô xuống. Cô giùng giằng, thì thầm: “Không được bắt nạt em.” Tuy nhiên, giọng nói đó lại cực kỳ nũng nĩu và thẹn thùng.

“Anh bắt nạt em hồi nào? Hình như lúc nào em cũng bắt nạt anh thì phải.” Vẻ ngại ngùng của cô làm tim anh rạo rực.

Cô vừa xấu hổ vừa bực mình, dỗi anh rồi duỗi tay đấm đá. Trông cô ngại ngùng hòa toàn khác với nét mạnh cứng rắn của đêm qua.

Anh nhìn cô gái đang ngại ngùng bên dưới, nhìn vết hôn tím xanh lộ ra trên cổ và ngực cô, anh bắt đầu cảm thấy hơi thở mình không ổn, ngơ ngác nhìn, không nói gì. Còn cô cũng dần yên tĩnh, lẳng lặng nhìn anh.

“Tối qua, cảm ơn anh đã cứu em!” Thật lâu sau, Tiêu Ngữ Yên mới thì thầm, đôi mắt đen nhánh xen lẫn nét thẹn thùng của người đang yêu, giọng nói dịu dàng say lòng người.

Mắt anh lóe lên tia sáng kỳ lạ, anh đưa tay ra nghịch tóc cô, anh rất muốn nói “Anh yêu em, anh yêu em” nhưng cuối cùng anh đã không nói ra, cố gắng kiềm chế: “Có người đang muốn ra tay với em. Lần sau cẩn thận một chút, cố gắng đừng ra ngoài một mình.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu, nhìn nét dịu dàng và ấm áp trong mắt anh. Anh từ từ cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại, ẩm ướt, thơm ngát, ngọt ngào, cường độ của anh dần tăng lên, đầu lưỡi tách hàm răng ra, chiếm lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, cô ngại ngùng đáp lại, bàn vòng tay qua eo anh.

Cảm giác hoàn toàn khác với đêm qua, bây giờ tim anh đang ngập tràn cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc rất khó tả, một loại tình yêu rộn ràng... Hương vị tình yêu lan tỏa khắp căn phòng ...

Đúng lúc này, điện thoại của Đằng Duệ vang lên, anh dừng một chút, sau đó ánh mắt lóe lên tiếp tục thăm dò môi cô nhưng tiếng chuông cứ ngoan cố vang lên liên tục. Tiêu Ngữ Yên bật cười, đẩy anh ra: “Đứng dậy nghe điện thoại đi.”

Bất lực, lúc này Đằng Duệ mới chịu buông cô ra, xoay người đứng lên nghe điện thoại. Tiêu Ngữ Yên nhìn sắc mặt anh càng lúc càng nghiêm túc, ánh mắt sắc như dao, cuối cùng đặt điện thoại xuống suy tư rồi ngồi trở lại mép giường, hôn lên trán cô: “Bé cưng, em dậy ăn sáng trước đi, anh đã gọi người mang tới rồi. Anh có chút việc gấp phải ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay.”

Đằng Duệ vội vàng bước ra ngoài, Tiêu Ngữ Yên không dậy ngay, cô nằm một mình trên giường nhìn trần nhà, bỗng nhiên nhớ tới chuyện tối qua. Cô khẽ nhíu mày, ai bỏ thuốc cô?

Ngoài cửa có người giao đồ ăn sáng, Tiêu Ngữ Yên đứng dậy chạy ra mở cửa, bảo người đó đặt bữa sáng lên bàn trà bên ngoài rồi cô lại tiếp tục nghĩ về chuyện đã xảy ra. Cô muốn ngủ một chút nữa nhưng không sao ngủ được nữa, chỉ thẫn thờ nhìn trần nhà.

Đúng lúc này, cửa phòng khẽ mở ra, một bóng người đột nhập vào phòng, từ từ mở cửa phòng trong ...

Đang nhìn lên trần nhà, bỗng nhiên thấy cửa mở ra, có bóng người lướt qua, cô tưởng Đằng Duệ đã về nên gọi anh: “Đằng Duệ.” Cô xoay người ngồi dậy nhưng kinh hoảng nhìn người lạ đang đứng trước mặt, lắp bắp hỏi: “Cô là ai?”