“Qua đây ăn sáng đi!” Tiêu Ngữ Yên vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm thì nghe anh ở bên ngoài gọi cô, vẫn là giọng điệu chân thật đáng tin đó. Ban nãy mới chiếm được phần thắng mà trong chớp mắt lại bị anh cướp trở lại, Tiêu Ngữ Yên lầm bầm bất lực bước ra ngoài.
Ăn sáng xong, Đằng Duệ chậm rãi hỏi: “Tiếp theo cô định làm gì?”
“Đi làm.” Cô vừa nói vừa lấy điện thoại ra xem. Bây giờ mới phát hiện điện thoại đã hết pin nên tắt nguồn rồi, thảo nào chẳng có một cuộc điện thoại hay tin nhắn nào. Cô vội vàng đổi sang ipad, có thông báo nhắc nhở cuộc gọi nhỡ.
“Được, đợi lát nữa tôi đưa cô đi nhưng mà...” Anh dừng lại một lát: “Tôi đi từ xa tới đây chỉ để uống rượu với cô. Có phải tối nay cô nên mời tôi bữa cơm không?”
Làm gì có ai tự yêu cầu mời cơm! Hơn nữa họ cũng không thân đến độ đó nha! Cô ngạc nhiên nhìn anh mà anh thì không hề tránh né ánh mắt của cô mà ngược lại còn nhìn thẳng vào làm cô phải tránh ngược lại.
“Được rồi, tan làm xong tôi sẽ mời anh ăn cơm.” Cô lẩm bẩm.
Trong phòng làm việc, Lâm Phàm vội vã bước vào, vừa trách vừa lo: “Tối qua em đi đâu vậy, sao lại tắt điện thoại thế. Anh tìm mãi mà không thấy em đâu, em có biết là anh đã lo thế nào không hả?” Khi mẹ Tiêu của em Tiêu qua đời đã dặn dò anh ấy phải chăm sóc em họ thật tốt.
“Xin lỗi anh họ, điện thoại em hết pin rồi. Em sai rồi, lần sau em sẽ không như vậy nữa.” Tiêu Ngữ Yên vội vàng xin lỗi và làm nũng. Bởi vì hôm nay tâm trạng cô đang rất vui nên dường như cô đã quên đi những việc bực mình hôm qua!
Gần đến giờ tan làm, Tiêu Ngữ Yên nhận được điện thoại của Đằng Duệ: “Tôi đang đứng dưới công ty cô rồi, khi nào cô mới tan làm?”
“Sớm vậy sao? Được rồi được rồi, tôi xuống ngay!” Tiêu Ngữ Yên ngạc nhiên, chỉ là bữa cơm thôi mà? Tôi đâu có chạy mất, sao anh phải vội thế làm gì! Nói thì nói vậy nhưng cô cũng không dám chậm trễ, thu dọn lại đồ đạc xong xuôi là vội vã chạy xuống dưới ngay.
Đằng Duệ đeo một chiếc kính râm to, mặc áo gió ngắn màu đen không kéo khóa trước để lộ áo sơ mi sọc nhuyễn màu xanh, cà vạt, quần âu màu đen kết hợp với boot cổ thấp. Dáng anh cao đứng tựa vào mui xe, anh và chiếc Hummer to lớn đằng sau hòa lẫn vào nhau tạo cảm giác khí phách nhưng áo sơ mi thắt cà vạt toát lên vẻ tao nhã.
Anh nhìn Tiêu Ngữ Yên đang bước về phía mình, mái tóc dài phối với chiếc váy trắng tung bay trong gió, ánh mắt lạnh lẽo sau kính râm bỗng trở nên dịu dàng.
Cô bước thẳng đến trước mặt anh, anh vẫn giữ nguyên tư thế, dù nhìn theo cô nhưng lại không có phản ứng gì. Cô không hiểu ánh mắt của anh nên không biết anh đang nghĩ gì, chỉ có thể sờ mui xe để hóa giải sự bối rối này: “Hummer ngầu thật!”
“Cô cũng thích Hummer?” Anh hơi bất ngờ: “Cô nhóc như cô mà cũng thích Hummer à?” Đây là loại xe mà anh thích nhất, cho dù nó đã ngừng sản xuất thì anh cũng không nỡ đổi chiếc Hummer mà anh thích.
“Đúng vậy, tôi rất thích xe này, bởi vì nó quá ngầu. Đây là xe dành cho tuýp đàn ông mạnh mẽ!”
“Lên xe đi!” Cuối cùng anh cũng mỉm cười: “Lần sau cô nên xuống nhanh hơn, sao lại chậm như vậy chứ!”
Hóa ra bực mình vì chuyện này, anh ngang ngược lắm rồi đấy, mới đợi có một chút mà đã bực mình, sau này cô nên nên tránh xa anh ra thì hơn. Tiêu Ngữ Yên cũng thấy bực bội, cô lạnh lùng nói: “Xin lỗi vì đã để anh đợi lâu, tuyệt đối sẽ không có lần sau!”
Dường như anh cảm nhận được sự không vui của cô nên dừng chân, quay đầu bước đến trước mặt cô, nghiêng người, sống mũi cao thẳng của anh hướng về phía cô: “Đây là thái độ đối xử với khách à?”
“Vậy phải xem khách đối với tôi bằng thái độ thế nào đã.” Tiêu Ngữ Yên cũng không chịu thua, lạnh lùng nhìn anh.
“Tôi là khách, vậy mà còn lái xe đến đón chủ, đã thế còn phải đợi lâu như vậy, thái độ vậy mà cô còn không chịu à?” Anh trừng mắt nhìn cô.
“Hành động còn tạm chấp nhận... Thái độ thì không!” Cô thật sự rất bực.
“Vậy thì phải làm sao mới cho là tốt?” Nhìn cô tức mà phải cố kiềm nén, cuối cùng anh nhịn không nổi nữa bật cười thành tiếng: “Vậy đổi thành tôi mời cô ăn cơm, tôi là chủ, cô là khách. Chủ đến đón khách chờ khách, như thế đã được chưa?”
Nghe anh nói như vè đọc nhịu, cô vừa tức vừa buồn cười, chưa kịp trả lời thì anh đã nắm tay cô kéo cửa xe, mở cửa ra đẩy cô vào trong.
“Lúc nào anh cũng ngang ngược vậy à? Thế mà bạn gái anh cũng chịu đựng nổi?” Trên bàn cơm, Tiêu Ngữ Yên hỏi anh.
“Tôi rất ngang ngược hả?” Anh giả vờ ngạc nhiên, sau đó nhún vai: “Bây giờ tôi không có bạn gái.”
“Tôi cũng đoán là anh không có bạn gái, ai mà chịu nổi anh!” Tiêu Ngữ Yên khẽ lầm bầm.
“Cô nói gì cơ?” Ánh mắt sắc bén của anh nhìn về phía cô.
“Không có gì!” Tiêu Ngữ Yên lườm anh một cái, chu miệng cúi đầu ăn cơm.
Anh buông đũa xuống nhìn cô ăn, ánh mắt dần ôn hòa, khóe miệng khẽ cong.
Lúc này lại có hai người nữa bước vào, một nam một nữ. Nam thì cao ráo đẹp trai, mặc vest màu xanh dương nhạt, là tuýp người chỉ cần xuất hiện là sẽ thu hút sự chú ý. Nữ thì mắt to, mũi cao, miệng chúm chím, đẹp như tiên nữ. Cô ta mặc bộ váy dài hở ngực, duyên dáng thướt tha, khe ngực thoắt ẩn thoắt hiện cực kỳ quyến rũ.
Hai người đó chính là Lăng Tuấn Ngạn và Trương Thiến, cô ta khoác tay anh ta, tựa vào lòng anh trông rất thỏa mãn.
Tiêu Ngữ Yên ngẩng đầu lên bỗng nhiên thấy hai người đang quấn quýt bên nhau, nụ cười cô chợt tắt, cảnh tượng hai người lõa thể chợt xuất hiện trong đầu. Bất chợt cô không muốn ăn nữa, giật mình nhưng vẫn im lặng.
Đằng Duệ cũng nhìn thấy hai người vừa bước vào cửa, giờ lại nhìn thấy của Tiêu Ngữ Yên như vậy, mắt anh tối lại lạnh lùng nói: “Cô phải vui vẻ thì kẻ thù mới thấy tức tối... Đồ ngốc, cười lên nào!”
Tiêu Ngữ Yên ngẩng đầu nhìn anh, cố gắng nở một nụ cười tự nhiên nhất có thể. Anh nhíu mày nói: “Cô có thể cười tươi hơn chút nữa được không... Cười thế này trông cô ngốc lắm.”
Mặt Tiêu Ngữ Yên xụ xuống...
Lúc này cô thấy Trương Thiến cười cười bước về phía cô, còn chào hỏi như thân lắm: “Ngữ Yên, trùng hợp quá nhỉ... Anh này là bạn trai cậu à?”
Tiêu Ngữ Yên nhìn khuôn mặt tươi cười vô cùng dịu dàng của cô ta, cô ta là người chiến thắng, chiếm được Lăng Tuấn Ngạn. Nghĩ lại hồi còn đi học, mỗi lần thấy Lăng Tuấn Ngạn chăm sóc Tiêu Ngữ Yên là cô ta lại muốn phát điên nhưng vẫn phải giả vờ dịu dàng, ai thấu nỗi đau đó?
“Ừ.” Tiêu Ngữ Yên nghiến răng trả lợi, nhờ khóe mắt cô thấy Đằng Duệ bật cười, lại nhìn nét mặt thờ ơ của Lăng Tuấn Ngạn, trông như thể không hề liên quan gì tới mình.
Tức thật đấy! Tiêu Ngữ Yên vứt đũa ăn, nhìn gương mặt tươi cười của Đằng Duệ nói: “Tôi no rồi, phục vụ thanh toán.”
Trương Thiến vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ hỏi: “Hai người định về à? Tớ còn định mời hai người ăn mà. Nếu vậy thì thôi tớ ăn trước nhé, tạm biệt nha.”
Đằng Duệ chỉ cười mà không nói lời nào, Tiêu Ngữ Yên ngạc nhiên, cô không ngờ cô ta có thể giả tạo đến mức độ này!
Hai người đứng lên, Đằng Duệ giơ tay ra ôm vai Tiêu Ngữ Yên. Cô ngạc nhiên muốn vùng ra nhưng lại bị anh giữ chặt lấy không thể cử động được. Cô ngẩng đầu lên thì thấy anh cười cười, sau đó giọng nói trầm trầm vang lên: “Tôi là bạn trai của cô mà, có phải chúng ta nên thân mật một chút không, nếu không thì đâu có giống.”
Tiêu Ngữ Yên ngớ người, cô thấy Trương Thiến đang quay đầu cười nhìn họ, Lăng Tuấn Ngạn thì lạnh nhạt không thèm quan tâm.
Sự thờ ơ của Lăng Tuấn Ngạn giống như một cây roi quất thẳng vào tim cô, cô nghiến răng, ánh mắt u tối chợt sáng rực lên. Cô thì thầm với Đằng Duệ: “Cõng tôi đi.”
Cô nhớ Lăng Tuấn Ngạn từng nói với cô: “Cả đời này em chỉ được tựa vào lưng của một mình anh, anh sẽ cõng em đến suốt đời.”
“Hả?” Đằng Duệ chưa kịp phản ứng thì Tiêu Ngữ Yên đã đi vòng ra sau lưng anh, vịn vai anh ấn anh ngồi thấp xuống một chút. Anh cũng phối hợp ngồi xuống để cô leo lên lưng mình, cõng cô bước đi nghênh ngang trước ánh nhìn kinh ngạc của mọi người.
Tiêu Ngữ Yên và Đằng Duệ cùng thấy mặt Lăng Tuấn Ngạn sầm suống, thấy anh ta vứt đũa ăn xuống, hai người đều bật cười.
Vừa ra khỏi cửa, Tiêu Ngữ Yên vui vẻ cười to nói: “Được rồi, thả tôi xuống đi.”
“Thả cô xuống? Cô lợi dụng xong rồi nên vứt đi đúng không?” Đằng Duệ nhịn cười, bá đạo không chịu thả cô xuống.
“Vậy anh muốn thế nào?” Tiêu Ngữ Yên ngưng cười, ngạc nhiên hỏi.
“Cõng tiếp, cõng đến khi tôi không muốn cõng nữa.” Đăng Duệ nói.
“Thả tôi xuống! Thả tôi xuống!” Tiêu Ngữ Yên vùng vẫy đánh vào lưng anh nhưng không có kết quả gì. Anh vẫn sải chân bước về phía trước, mọi người ven đường đều dừng bước nhìn đôi nam nữ này, trông họ giống như một đôi tình nhân đang đánh yêu.
Có lẽ vì nghe mọi người cười hoặc cũng có lẽ vì biết vùng vẫy không có tác dụng nên cô dần dần yên tĩnh trở lại. Tiêu Ngữ Yên vòng tay qua cổ, tựa lên lưng lặng lẽ ngắm gò má anh, gò má toát lên vẻ sắc sảo và khí thế bá đạo không cho người ta có quyền từ chối.
Tiêu Ngữ Yên rất nhẹ, Đằng Duệ cõng cô mà không tốn chút sức nào. Anh cảm giác được cô bắt đầu yên lặng nằm trên lưng mình, hơi thở cô thổi phớt qua cổ anh, tay vòng trước ngực, cảm giác tuyệt vời đén mức làm anh muốn cõng cô thế này mãi.
“Người đó là Trương Thiến bạn cô à?”
“Đúng vậy, tôi muốn xé nát lớp mặt nạ giả tạo của cô ta xuống để mọi người thấy cô ta là người thế nào.”
“Cô muốn xé quần áo của cô ta à? Vậy mới hả giận được à?”
...
Buổi tối hôm đó, anh cõng cô đi trên những cung đường ánh đèn rực rỡ, đi trên những con hẻm ảm đạm vắng vẻ, đi qua công viên xinh đẹp yên tĩnh, không một ai khác làm phiền họ...