Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Trịnh Thái mới nổi ở thành phố H, Trịnh Nhất Tiếu thong thả ngồi trên ghế phía sau bàn làm việc. Trông anh cao lớn khôi ngô, sống mũi cao thẳng hơi giống mũi ưng, đôi mắt luôn mang vẻ cười như không cười, mang đến cảm giác quỷ mị. Khoé miệng hơi nhếch lên khiến cả khuôn mặt ngỗ ngược nhưng vẫn đẹp trai phong độ.
Lúc này trên tay anh ta đang cầm vài tấm ảnh, Tiêu Ngữ Yên trong anh đang cười tỏa nắng, trong sáng, xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm. Ánh mắt như cười như không của anh ta bỗng lóe lên ánh sáng kỳ dị.
Anh ta ấn chuông, sau đó thì một người đàn ông mặt mày dữ tợn, cơ bắp rắn chắc đi vào. Trịnh Nhất Tiếu thoải mái dựa người vào ghế, giọng nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự dứt khoát không thể nghi ngờ: “Ông Lục, ông nói với người bên kia là tôi sẵn sàng hợp tác với bọn họ.”
Sau đó anh ta lại ấn chuông lần nữa, dặn dò thư ký: “Tóm tắt tình hình tập đoàn Tiêu Thị mấy năm gần đây, rồi báo cáo cho tôi.” Đợi thư ký trả lời, anh ta mỉm cười dựa vào ghế xoay. .
Không lâu sau, dưới sự tác hợp của Trần Thư Hải, tập đoàn Trịnh Thái của Trịnh Nhất Tiếu và tập đoàn Tiêu Thị chính thức tuyên bố hợp tác. Ngày hôm đó, cổng tập đoàn Tiêu Thị ngập tràn không khí vui vẻ. Trong phòng họp, đôi bên đã ký kết thỏa thuận hợp tác.
Trịnh Nhất Tiếu đưa tay về phía Tiêu Ngữ Yên: “Tổng giám đốc Tiêu, sau này chúng ta sẽ là người một nhà, sẽ có rất nhiều cơ hội tìm hiểu lẫn nhau. Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Tiêu Ngữ Yên mỉm cười vươn tay đáp lại: “Hy vọng được quý công ty giúp đỡ nhiều hơn. Hợp tác vui vẻ!”
Tiêu Ngữ Yên đi dạo một mình trong vườn hoa nhà, dưới ánh trăng mờ ảo, có thể thấy rõ nét ưu sầu trong mắt cô.
Đúng lúc này, tiếng tin nhắn điện thoại vang lên. Cô lấy ra xem thì thấy là tin nhắn của Lăng Tuấn Ngạn! Tim cô bỗng hẫng đi một nhịp, mấy ngày nay nhờ có sự trợ giúp của Lăng Tuấn Ngạn nên tập đoàn Tiêu Thị mới thoát khỏi khó khăn. Thế nhưng, thái độ của Lăng Tuấn Ngạn vẫn lúc lạnh lúc nóng làm cô không biết phải làm sao!
Nghĩ đến đây, cô từ từ mở tin nhắn ra xem, màn hình hiển thị dòng chữ: “Muốn gặp em, anh đang ở nhà!” Bàn tay cầm điện thoại của Tiêu Ngữ Yên run run, cô cố gắng khống chế cảm xúc để bản thân bình tĩnh trở lại, sau đó cô mới xoay người lên lầu thay quần áo.
Tiêu Ngữ Yên dừng xe lại, cô ngước mắt nhìn tòa biệt thự quen thuộc trước mặt. Cửa sổ lầu hai bị một lớp màn trắng mỏng như cánh ve che lại, lay nhẹ theo hướng gió, ánh đèn vàng mông lung hắt ra ngoài cửa sổ. Tiêu Ngữ Yên vẫn nhớ rõ từng cái sofa, tủ, đèn sàn,... của nơi này.
Những thứ này đều do chính tay cô chọn, Lăng Tuấn Ngạn thì trang trí theo sở thích của cô.
Tiêu Ngữ Yên hơi do dự, cô đi đến trước cái cổng sắt, vừa định giơ tay nhấn chuông thì thấy cổng sắt chỉ khép lại chứ không khoá. Chẳng lẽ Lăng Tuấn Ngạn cố ý mở cửa đợi cô sao? Cô đoán vậy nhưng vẫn giơ tay nhấn chuông, một lúc lâu sau vẫn không thấy ai ra mở cửa.
Cô khẽ cau mày, đẩy nhẹ cánh cổng sắt ra rồi lặng lẽ bước vào. Cửa lầu một cũng không khoá nên cô đẩy nhẹ một cái nó đã mở ra, bên trong tối om. Cô đứng lại một lúc, chờ cho đôi mắt thích nghi với bóng tối thì mới nương theo ánh đèn bên ngoài bước lên lầu chứ không bật đèn.
Phòng khách trên lầu hai, không biết Lăng Tuấn Ngạn đã uống bao nhiêu rượu, mặt anh ta đỏ bừng. Cơ thể người phụ nữ trước mặt cứ lắc lư không ngừng, du͙© vọиɠ liên tục bành trướng trong cơ thể anh ta…
Cô ta từ từ tiến lại gần anh ta, đầu ngón tay quấn lên eo anh ta, lần mò theo vạt áo sơ mi luồn vào trong, vuốt dọc lên theo sống lưng anh ta; cô ta cố gắng dán sát vào l*иg ngực anh ta, để anh ta thấy rõ rãnh sâu trước ngực…
Hơi nóng hừng hực đang không ngừng thiêu đốt cơ thể, anh ta nhắm mắt lại… Người phụ nữ trước mặt lần lượt mở từng nút áo sơ mi của anh ta, ngón tay thon dài của cô ta lướt qua cơ ngực rắn chắc của anh ta…
Cuối cùng anh ta như một con sư tử đang giận dữ, hung hăng xé toạc lớp vải che ít đến đáng thương ở trên người phụ nữ ấy. Thấy vậy, anh ta khẽ mỉm cười. Cơ thể bị ôm ngang lên rồi ném thẳng lên sofa phía trước, hành động mạnh bạo không có chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, cũng không hề có tình yêu mà chỉ là thú tính nguyên thủy nhất…
Sắc mặt người phụ nữ ửng hồng, đôi mắt híp lại toát lên vẻ quyến rũ mê người…
Tiêu Ngữ Yên thấy cửa của phòng khách trên lầu hai khép hờ, ánh sáng dịu nhẹ hắt ra từ khe hở nhỏ, cô bước nhẹ về phía đó. Khoảnh khắc cô đưa tay đẩy cửa ra, thì tay cô cứng đờ rồi run lên như bị điện giật.
Cô nghe thấy giọng của một người phụ nữ xen lẫn cùng tiếng thở dốc của đàn ông. Là cô nghe lầm rồi sao? Cô không dám tin, chẳng lẽ Tuấn Ngạn gửi tin nhắn gọi cô tới chỉ để cô nhìn cảnh tượng này thôi sao?
Cô hoảng hốt nhẹ nhàng mở cánh cửa đó ra, dưới ánh đèn dịu dàng, ấm áp là một đôi nam nữ đang dây dưa, quấn quýt với nhau ở trên sofa.
Quần áo rơi đầy đất, khắp phòng nồng nặc mùi hormone…
Tiêu Ngữ Yên sợ ngây người, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt của người phụ nữ nằm dưới thân người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong kia, chính là cô ta! Lại là cô ta! Cô ta chính là người phụ nữ mặc đồ đen đã đến cướp chú rể ngay trong buổi hôn lễ của cô! Anh ta bỏ rơi cô vì cô ta? Một lúc lâu sau cô vẫn không thể bình tĩnh lại được, chỉ biết ngơ ngác đứng đó, nhìn hai người họ quấn quýt triền miên.
Cô nhớ rõ trong ngày hôn lễ ấy, có một người phụ nữ quấn vải đen toàn thân chỉ chừa có đôi mắt, xông vào đưa cho Lăng Tuấn Ngạn một lá thư dày. Sau khi anh ta đọc xong thì mặt xanh mét, cô sẽ mãi mãi không bao giờ quên khoảnh khắc khi anh ta lướt ngang qua cô, chỉ để lại một câu: “Hủy bỏ hôn lễ!” Sau đó đuổi theo người phụ nữ ấy.
Cô cũng không ngờ được người phụ nữ này lại là bạn thời đại học của cô, hơn nữa còn là người bạn thân nhất của cô - Trương Thiến.
Tiêu Ngữ Yên nghe tiếng tim mình vỡ tan như pha lê, văng tứ tung, xuyên qua từng lỗ chân lông trên người cô. Sương mờ bao phủ đôi mắt cô như hai đầm nước đen kịt.
Cuối cùng thì Lăng Tuấn Ngạn cũng cảm nhận được ngoài cửa có người. Anh ta ngoảnh đầu lại nhìn thì chạm phải ánh mắt của Tiêu Ngữ Yên. Trong ánh mắt đó xen lẫn giữa kinh hoảng, sợ hãi và bi thương. Dù ánh đèn ảm đạm, mờ ảo nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.