Trong trang viên, Hạnh Hân sợ tới mức không dám khóc nữa, nấc lên một tiếng, nhỏ giọng nức nở.
Tô lão phu nhân nổi giận, sắc mặt lạnh lùng nói: "Ngươi không phải thích khóc sao? Tiếp tục khóc đi! Hôm nay không đổ đầy cái chậu này, ngươi không được ngừng khóc!"
Hạnh Hân thật sự sợ hãi, quả nhiên lại òa khóc.
Trước kia cô là khóc làm loạn, cho nên khi khóc, cô vẫn là chỉ dùng bốn điểm khí lực.
Lần này mới là thực sự khóc.
Con bé ôm cái chậu rửa mặt khóc không ngừng, từng giọt nước mắt nhỏ xuống chậu như vô hình.
Bà Tô cũng tính tình ngang bướng, chỉ lặng lẽ nhìn con bé khóc.
Con người ta khi già rồi cũng có tính trẻ con, con bướng bà cũng bướng, già trẻ đều bế tắc như vậy, cuối cùng Hạnh Hân cũng mệt không muốn khóc nữa.
Nhưng Hạnh Hân không dám dừng lại, cô nhìn xuống, thấy cái chậu lớn như vậy cũng không có nổi nửa chén nước mắt, cô càng khóc to hơn.
Vừa khóc, cô vừa nghẹn ngào nói: "Bà nội, cháu thật sự không khóc được nữa, cháu khát quá... Cháu muốn uống nước..."
Vu Mã không khỏi muốn cười.
Bà Tô vừa giận vừa buồn cười hỏi: “Con còn khóc à?”
Hạnh Hân sụt sịt, đỏ hoe lắc đầu.
Bà Tô khịt mũi quay vào nhà.
Vu Mã vội vàng tiến lên nói: "Tiểu thư, trở về đi! Trở về chậm rãi uống nước."
Đôi mắt Hạnh Hân đỏ hoe, chưa từng có ai đối xử với cô như vậy.
Trước đây, khi cô khóc, mẹ cô sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cô.
Nhưng bây giờ cô dần hiểu ra, khóc không phải lúc nào cũng có ích, chí ít khóc trước mặt bà nội cũng vô dụng.
Hạnh Hân được Vu Mã đưa lên tầng một, vừa ngồi trên ghế sô pha vừa uống nước ợ hơi.
Lúc này không còn ai quay lại, mẹ cô cũng bị đuổi đi, dường như chỉ còn lại mình cô trong trang viên rộng lớn, Hạnh Hân đột nhiên cảm thấy sợ hãi, bối rối.
Cô chưa trải qua chuyện như vậy, cô chỉ cảm thấy bị cả thế giới bỏ rơi ...
Vào lúc bất lực nhất, đột nhiên có một bóng người nhỏ bé từ trên lầu chạy xuống.
Tô Bảo đưa cho cô một cây kẹo mυ'ŧ và nói: "Chị, của chị đây."
Vừa mới tỉnh dậy, qua cửa sổ bé đã thấy chị Hạnh Hân đang khóc trong vườn với một cái chậu trên tay.
Hạnh Hân sụt sịt, quay mặt đi nói: "Chị không muốn kẹo của em!"
Tô Bảo lập tức bỏ kẹo que vào trong túi, nói: "Được, vậy em không đưa cho chị nữa."
Hạnh Hân: "..."
Tô Bảo tò mò hỏi: "Chị Hạnh Hân, chậu của chị có đầy nước mắt không?"
Không nhắc tới không sao, nhưng vừa nhắc tới, Hạnh Hân lập tức nghĩ tới cái chậu lớn, cô cảm thấy mình khóc đến mù mắt, cũng không đầy được cái chậu đó, miệng lập tức mấp máy, nước mắt lại rơi xuống.
Tô Bảo nhanh chóng chạy đến bên cạnh và duỗi cái chậu vừa nãy ra.
"Chị, cố lên! Khóc thêm chút nữa, còn lâu mới đầy!"
Vì vậy Hạnh Hàn vừa khóc vừa nói: "Em. . . Em phải chống đỡ thật tốt! Đừng để nước mắt của chị rơi xuống đất..."
Hai đứa nhỏ mồ hôi đầm đìa, thấy cái chậu chỉ hơi hơi ướt, lắc lắc cuối cùng cũng thấy vài vệt nước, nhưng Hạnh Hân không khóc được nữa.
Tô Bảo lập tức cầm ly nước trên bàn lên: "Chị, mắt chị không có nước đâu! Chị mau uống nước đi, sẽ có nước."
Hạnh Hân rót một cốc nước lại hú lên khóc, nhưng không khóc được.
Tô Bảo lập tức lại làm một ly: "Lại uống."
Cuối cùng, Hạnh Hân uống bốn cốc nước, bụng cô gần như sắp nổ tung.
‘Làm việc chăm chỉ’ trong một thời gian dài, giọng nói của cô bé trở nên khản đặc, nhưng cái chậu vẫn không đầy.
Tô Bảo vẻ mặt đồng tình: "Làm sao bây giờ? Cái chậu không đầy, bà nội sẽ không cho chị ăn..."
Hạnh Hân: "Oa..."
Tô Bảo hai mắt sáng lên, lập tức bưng cái chậu lên.
Tô Nhất Trần trở lại cùng với Tô Tử Chiến và Tô Tử Du, nhìn thấy Hạnh Hân đang khóc nấc lên trong phòng khách, Tô Bảo đang cầm một cái chậu giúp Hạnh Hân hứng nước mắt.
Tô Bảo vẫn đang hét: "Cố lên! Cố lên!"
Tô Nhất Trần cau mày hỏi, "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Tô Bảo quay đầu lại, vội vàng giải thích: "Cậu, bà ngoại bảo chị Hạnh Hân khóc đến đầy chậu thì thôi, không dầy thì không được ngừng. Chúng con đang rất cố gắng!"
Tô Nhất Trần: "..."
Hạnh Hân sau khi nhìn thấy Tô Nhất Trần lại muốn khóc, nhưng không thể khóc được nữa.
Cô chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mệt mỏi vì khóc như vậy, cô không bao giờ muốn khóc nữa.
Hạnh Hân đáng thương hỏi: "Bác ơi, cháu không khóc nữa, bác bảo bà nội đổi chậu nhỏ hơn được không."
Tô Bảo kịch liệt lắc đầu: “Chậu không tốt, cậu, sao không bảo bà ngoại đổi một cái cốc…”
Cục sữa nhỏ lắc lắc cái chậu, nghĩ một chén cũng không thể rót đầy, cái chậu nhỏ cũng không được.
Chị Hạnh Hân không khóc nổi một chậu nước mắt đâu.
Tô Nhất Trần: "..."
Toán học của Tô Tử Chiến tương đối tốt, anh đút hai tay vào túi, bất đắc dĩ nói:
"Người bình thường một lần khóc chỉ có 5 ml nước mắt. Một chậu rửa mặt chứa khoảng 10 lít nước tức là 10.000 ml. 2.000 ngày mới khóc một lần. Chưa tính lượng nước bốc hơi, em có thể khóc trong 5 năm liên tiếp."
Hạnh Hân khóc: "Vậy thì phải làm sao đây? Em không thể khóc nữa!"
Tô Bảo suy nghĩ một chút: "Vậy ngày mai tỉnh lại lại khóc."
Khóc 5 năm hình như cũng không dài lắm!
Nhanh a.
Tô Bảo an ủi lẩm bẩm.
Khóe môi Tô Nhất Trần nhếch lên một đường, trong mắt vô tình nhuốm nụ cười, lần đầu tiên anh cảm thấy trẻ con ngây thơ như vậy, khiến người ta vừa tức vừa buồn cười.
"Đi chơi đi, để bác nói lại với bà nội."
Tô Bảo vội vàng gật đầu, nắm tay Hạnh Hân chạy lên lầu: "Mau lên."
Bé sợ rằng bà sẽ hối hận.
Cả Tô Tử Chiến và Tô Tử Du đều không nói nên lời, họ chỉ cảm thấy Hạnh Hân thật ngu ngốc, Tô Bảo cũng thật ngu ngốc.
Bà nội bảo cô khóc, cô liền khóc thật sao?
Em gái ngu ngốc như vậy thật xấu hổ khi nói ra a, vì vậy đi đâu đừng nói với người khác rằng cô ấy là em gái của họ.
Một trong hai cậu bé xách cặp còn cậu kia đút tay vào túi, lạnh lùng trở về phòng.
**
Ở bên kia, Vệ Uyển vừa tức giận vừa xấu hổ, xách vali về nhà mẹ đẻ.
Bà ngoại Hạnh Hân mở cửa ra nhìn thấy túi lớn túi nhỏ của Vệ Uyển, bà ngạc nhiên nói: "Con đang làm gì vậy?"
Vệ Uyển đẩy cửa ra, ném mọi thứ xuống đất, cuối cùng cũng bùng nổ.
Cô ta kêu lên: "Bà già chết tiệt đó, đuổi con ra ngoài!"
Bà ngoại Hạnh Hân sửng sốt, tức giận nói: "Tại sao bà ta lại đuổi con ra ngoài?"
Vệ Uyển: "Còn có thể là gì nữa? Bà ta nói con không biết dạy con và yêu cầu con ly hôn với Tô Tử Lâm."
Cô ta nói về những gì vừa xảy ra.
Bà ngoại Hạnh Hân nghe xong vô cùng tức giận, chống nạnh chửi: "Đây là loại người gì a, ôi, làm bà nội còn muốn ngoi lên làm cả mẹ sao!?"
"Để mẹ nó cút đi trước mặt đứa nhỏ, đứa nhỏ sẽ nghĩ gì chứ! Bà ta muốn làm cái trò quỷ gì vậy!"
"Mối quan hệ của hôn nhân hiện đại không còn là mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu trong xã hội phong kiến nữa rồi! Mẹ chồng phải biết vạch ra ranh giới với con trai và nàng dâu! Nếu bà ta xen vào việc nhà của con trai và nàng dâu, bà ta chả khác gì cái que chọc cứt!"
Hai mẹ con thi nhau mắng thậm tệ.
Cứ như thể gia đình Tô nợ bọn họ vậy...