Mới năm giờ rưỡi hơn xe buýt đã đến cầu Kim Hải.
Lúc còn trên đường thầy chủ nhiệm đã dặn đi dặn lại cả lớp không được đi lung tung, ngắm mặt trời mọc xong họ còn phải đến điểm tiếp theo.
Mọi người đều ngoan ngoãn vâng dạ với thầy.
Xuống xe, Tư Ngưng kéo Thư Niệm chạy dọc theo làn đường dành cho xe máy trên cầu.
Lúc đến giữa cầu, họ dựa vào lan can nhìn ra xa.
Bầu trời biên biếc thăm thẳm phía chân trời như chiếc bụng cá đang ễnh lên để lộ phần búng trắng ngần, có vầng sáng đang dần bao trùm lên vạn vật.
Ít lâu sau, mặt trời từ tốn nhổm dậy từ phía chân trời ngoài xa.
Ánh sáng cam đỏ tiếp tục “dang tay” rộng khắp vòm trời, khiến vòm không vốn đang thẳm xanh nhuộm một màu hồng rực trong thoáng chốc.
Vừng trời đằng đông chậm rãi ngời sáng, mà nàng đêm phía tây dường như vẫn chưa chịu thức giấc, đang mải mê say ngủ vùi, và ôm lấy bầu trời đằng tây bằng vòng tay tối tăm của mình.
Tư Ngưng đưa điện thoại cho Thư Niệm, để Thư Niệm chụp ảnh cô nàng giữa khung cảnh mặt trời mọc.
Thư Niệm cầm điện thoại Tư Ngưng lên, lúc Tư Ngưng chọn tư thế xong xuôi, cô mở miệng bảo: “Ngưng Ngưng này, cậu nghiêng mặt sang trái chút.”
Tư Ngưng làm theo, nhìn xa xăm hỏi Thư Niệm: “Như này á?”
Thư Niệm cười đáp: “Ừ, cậu cứ giữ thế, đừng cử động.”
Cô ấn nút chụp ảnh, nhanh chóng chụp cho Tư Ngưng ba phô ảnh.
“Xong rồi,” Thư Niệm cầm điện thoại của Tư Ngưng bước đến cạnh cô nàng, đưa điện thoại cho Tư Ngưng xem: “Cậu xem ảnh đi.”
Tư Ngưng mở ảnh vừa chụp nhìn phô ảnh có cảnh mặt trời mọc sáng rỡ phía sau mình, nhìn bản thân đang đứng giữa ánh mặt trời, hai bên gò má được hắt nửa bên sáng nửa bên tối dưới bầu trời sau lưng.
Phô ảnh được chụp rất đẹp.
Tư Ngưng thích lắm: “Niệm Niệm, cậu chụp đẹp cực!”
Cô nàng kéo Thư Niệm qua, để Thư Niệm tựa vào lan can rồi bảo: “Niệm Niệm cậu cũng nghiêng đầu xem, giống tớ ban nãy ấy, tớ phải chụp cho cậu một phô y chang phô của mình để người ta còn biết tụi mình là bạn thân nữa chớ.”
Thư Niệm bị Tư Ngưng chọc cười, đến cả mắt cũng cong cong như vầng trăng khuyết, nghiêng người nhìn về phía bên kia.
Thế là trông thấy Tống Kỳ Thanh đang tình cờ cầm di động chụp cảnh mặt trời mọc đằng đông.
Cậu chụp xong thì ngoảnh mặt đi, Thư Niệm vội vàng cúi đầu xuống vì sợ phải đối mắt với cậu chàng, cô cụp mắt nhìn chằm chằm vào lan can.
Lúc nghe Tư Ngưng nói chụp xong rồi Thư Niệm mới nhìn lên, vừa khéo bắt gặp Tống Kỳ Thanh đang cúi đầu nhìn chằm chằm di động, khóe môi còn vắt vẻo nụ cười tươi tắn.
Cậu không phải kiểu con trai lầm lì lạnh lùng mà rất hay cười, khi cậu cười, cặp mắt hoa đào đẹp như tượng tạc kia sẽ cong vυ't hết lên.
Đến cả đôi mắt cậu cũng biết cười.
Thư Niệm thích mắt của Tống Kỳ Thanh lắm.
Chẳng những đẹp đẽ, bao giờ cũng đong đầy tình cảm mà còn vô cùng quyến rũ.
Và khi đôi mắt ấy nhìn cô, cô cứ như thể được đắm chìm trong hết thảy sự dịu dàng của cả thế gian này vậy.
Sau khi ngắm mặt trời mọc, xe buýt tiếp tục lăn bánh từ cầu Kim Hải đến vườn bách thảo.
Vườn bách thảo cách nội thành khá xa, họ mất hai tiếng đồng hồ tròn mới đến nơi.
Thầy Dương Kỳ Tiến và lớp trưởng Tề Hạ đến quầy bán vé mua vé vào cửa cho cả bọn.
Mua vé xong, dưới sự dẫn dắt của thầy chủ nhiệm, mọi người thuận lợi vào vườn bách thảo.
Cả đám người hết đi rồi dừng rồi lại đi, trai thì tí tách chụp phong cách ven đường còn gái thì tất bật tìm cảnh đẹp, canh góc rồi kéo chị em lại chụp cùng.
Đến tầm giữa trưa, thầy chủ nhiệm để mọi người nghỉ ngơi trên bãi cỏ.
Có cô bạn mang theo khăn dã ngoại đến, thế là cả lớp trải thảm trên cỏ, lôi đồ ăn thức uống mình chuẩn bị từ nhà ra chia nhau ăn trưa.
Thậm chí Tưởng Phong còn xách theo cây đàn ghi-ta.
Cậu trai mở hộp đàn, lấy cây ghi-ta ra rồi bắt đầu đàn bài Ngày Nắng.
Một bạn nữ trong lớp ngân nga lời bài hát theo giai điệu: “Hôm trời trở gió tôi đã thử nắm tay em / Nào ngờ mưa cứ dần nặng hạt / Khiến tôi chẳng thể nào tìm thấy em / Chẳng biết phải qua bao nhiêu lâu nữa mới được kề cận bên em.” (1)
Thư Niệm yên lặng ăn vặt, nghe mọi người ca hát, đánh đàn.
Nắng trưa giữa tháng 10 trong lành vừa sáng ngời ấm áp vừa mang theo cơn gió nhẹ thoảng qua đầy mát mẻ.
Hiếm khi không phải bận rộn chuyện học hành, cô thoải mái nheo mắt, nhai phần bánh quy thơm phức trong tay.
Chợt cảm thấy, giờ này, phút này đây, mọi thứ đều thật tuyệt vời.
Tư Ngưng đi đến, Tư Niệm đưa hộp bánh quy trong tay sang, cười mỉm hỏi: “Ngưng Ngưng, ăn không?”
Tư Ngưng cầm một chiếc bỏ vào miệng rồi xé mở bao bao bì túi bánh xốp mình đem tới cho Thư Niệm ăn.
Thư Niệm lấy một chiếc bánh nhỏ, vừa cắn một cái, vị chocolate béo ngậy lập tức tan chảy trong miệng.
Cô cười cong cả mi mắt, bảo: “Bánh này của cậu ngon quá, về tớ sẽ mua ăn.”
Bạn thân thích ăn đồ ăn mình đem tới, cô nàng Tư Ngưng vui vẻ ra mặt.
Đáp: “Bánh xốp này có nhiều vị lắm, cái tớ đem cho cậu là vị Tiramisu, vị hạt dẻ cũng ngon lắm đó.”
Thư Niệm gật đầu hiểu ý, cười đến là tươi nói: “Vậy lúc về tớ mua thử vị này thử ha.”
Nói rồi cầm lấy hai hai chai sữa AD canxi và đưa cho Tư Ngưng một chai.
Lúc hai cô gái nhỏ chia đồ ăn, sau lưng họ lại vang lên tiếng đàn ghi-ta.
Ban đầu Thư Niệm còn nghĩ là Tưởng Phong đàn, mãi đến khi nghe thấy chất giọng trong sáng đặc biệt vang lên từ đằng sau, cô bất chợt ngoảnh đầu nhìn lại.
Tống Kỳ Thanh ngồi trên một tảng đá bằng, ôm đàn hát một bài tiếng Anh.
Ai nấy đều quen thuộc với bài này, cũng bởi phần luyện nghe tiếng anh của khối đầu cấp ba trường họ diễn ra vào sau tiết ba sáng thứ năm hằng tuần, hễ cứ đến giờ ấy là loa trong lớp sẽ phát vài bài tiếng Anh.
Bài này họ đã từng nghe vài lần trong lớp, lúc loa phát nhạc cô tiếng Anh trong lớp cũng giới thiệu cho họ biết tên bài là My Love của Westlife.
Tống Kỳ Thanh vừa đàn vừa cất tiếng hát: “The days we had / the songs we sang together (Bao ngày bên nhau / Bao khúc hát ta từng cùng ngân vang)…” (2)
Giọng anh trong trẻo, mang theo vẻ ngây ngô chỉ có ở thiếu niên, ấy mà lại gợi cảm đến khó hiểu.
Sau một lúc, mọi người bắt đầu cất tiếng hát cùng nhau:
“So, I say a little prayer
And hope my dreams will take me there
Where the skies are blue
To see you once again, my love
(Thế nên tôi đã thầm thì cầu nguyện
Mong sao cơn mơ sẽ dẫn lối tôi đến nơi đây
Nơi có trời rộng mây xanh,
Để gặp người lần nữa, tình yêu đời tôi)…”
Thư Niệm quay đầu lại đi ngay khi Tống Kỳ Thanh ngẩng đầu lên và nhoẻn môi cười, cô quay lưng về phía cậu, khẽ thầm thì hòa theo tiếng hát của cậu chàng: “And oh, my love / I’m holding on forever / Reaching for the love that seems so far (Và dấu yêu ơi / tôi sẽ mãi giữ chặt lấy người / Cứ cố với lấy một niềm yêu sao trông quá đỗi xa vời).”
Câu hát Cứ cố với lấy một niềm yêu sao trông quá đỗi xa vời.
Giống như đang nói đến cậu và cô.
Rõ ràng gần ngay trước mắt, thế nhưng cứ mãi xa diệu vợi nơi chân trời.
Cũng giống như, bất kể cô có cố gắng đuổi theo đến cỡ nào thì cũng chẳng thể theo kịp bước chân cậu vậy.
Tống Kỳ Thanh đàn vừa đàn hết bài, trong lớp đã có một bạn nữ lớn gan nói: “Tống Kỳ Thanh, cậu hát tiếng anh hay lắm đó! Hát thêm bài nữa đi mà!”
Cô nàng vừa lên tiếng, mọi người đã nháo nhào phụ họa theo.
Tống Kỳ Thanh cũng không muốn làm mọi người mất hứng, thế là tiếp tục đàn hát một bài khác, cũng là bài họ đã được nghe từ giờ luyện nghe trước, As Long As You Love Me. (3)
Chỉ cần người yêu tôi.
Thư Niệm nghe đi nghe lại câu “As long as you love me” nhưng tuyệt nhiên chẳng dám tơ tưởng đến chuyện ngày nào đó cậu sẽ thích cô.
Tính đến hôm nay, Thư Niệm đã là bạn cùng bàn một tháng rưỡi tròn của Tống Kỳ Thanh, đương nhiên cũng biết được đôi chút về cậu chàng.
Mà chút hiểu biết ít ỏi ấy đều đến từ miệng Tư Ngưng.
Tư Ngưng nói với Thư Niệm cô nàng nghe Tề Hạ bảo cha mẹ Tống Kỳ Thanh đều là tiến sĩ khoa học, công việc của họ có độ bảo mật rất cao, còn ông bà cậu thì lại là hai vị giáo sư cốt cán của các trường đại học nổi tiếng và rất có uy tín trong giới học thuật.
Cậu là con cưng của trời, từ khi sinh ra đã được mọi người ngưỡng mộ, kỳ vọng.
Còn cô thì bình thường, thậm chí còn tầm thường, đứng trong đám đông là sẽ như tàng hình luôn vậy, không ai chú ý đến cả.
Họ không đến từ cùng một thế giới.
Dù có gặp gỡ thì cuối cùng cũng chỉ có thể quay trở lại quỹ đạo riêng của mỗi người.
Thư Niệm cũng không ôm hy vọng tiến tới gì với Tống Kỳ Thanh.
Cô rất mãn nguyện về mối quan hệ bạn cùng bàn hiện tại của họ.
Là cô may mắn.
Chí ít còn được ngồi cùng bàn với cậu trai mình thầm yêu.
Đợi Tống Kỳ Thanh hát xong, thầy Dương Kỳ Tiến bước đến trêu cậu chàng: “Thi tiếng Anh thì điểm đến là èo uột còn hát tiếng Anh thì nghe trôi chảy ra phết đấy nhỉ.”
Tống Kỳ Thanh cười đáp: “Thầy ơi, hai chuyện này đâu có đánh đồng với nhau được.”
Dương Kỳ Tiến hỏi tiếp: “Biết tại sao thầy lại xếp em ngồi cùng bàn với Thư Niệm không?”
Tống Kỳ Thanh bắt đầu thấy đầu mình đau đau, gật đầu trả lời cho có: “Biết ạ biết ạ.”
“Em đã hỏi bạn cùng bàn bất cứ câu tiếng Anh nào mình không biết chưa?” Hiển nhiên, Dương Kỳ Tiến không định buông tha cho cậu chàng mau như thế, ông lại hỏi tiếp.
Tống Kỳ Thanh: “…”
“Nắm bắt cơ hội, nhanh chóng hỏi bài người ta, qua kỳ thi giữa kỳ thầy sẽ đổi chỗ tiếp, hai người các em cũng sẽ không ngồi chung với nhau nữa, bỏ lỡ cơ hội thì đừng có mà hối hận đấy nhá.” Thầy chủ nhiệm nhắc nhở Tống Kỳ Thanh.
Cậu khảy đàn ghi-ta, giọng điệu hơi lơ đễnh: “Vâng thưa thầy.”
Mà Thư Niệm nghe thấy thầy nói thế thì lòng đột nhiên trào lên một cảm giác hụt hẫng và chán nản.
Sau kỳ thi giữa kỳ họ không thể ngồi chung bàn nữa, đồng nghĩa với việc chỉ còn hai mươi ngày nữa, khoảng cách giữa hai người sẽ càng lúc càng xa.
Đối với những cô cậu học sinh như họ, nếu tính theo số thì người gần họ nhất là bạn cùng bàn.
Hai chiếc bàn học kề sát nhau, khoảng cách giữa hai người ngồi cùng bàn gần như là bằng không.
Có một đài phun nước âm nhạc lớn trong vườn bách thảo, cứ 3 giờ chiều là sẽ mở.
Đến chừng ấy khách đến tham quan có thể thả đồng xu vào đài phun nước để ước nguyện,
Thầy Dương còn mang theo một túi tiền xu đầy ắp, chia đều cho từng học sinh một xu để mọi người có thể có cơ hội cầu cho ước nguyện của bản thân thành hiện thực.
Thư Niệm cầm tiền xu trên tay, quay mặt nhìn chàng trai nổi bật nhất nhất trong đám con trai đứng cách đó không xa, rồi vội vàng quay đi.
Cô đặt tiền xu trong lòng bàn tay, chắp tay trước ngực, mười ngón đan chặt lấy nhau.
Thư Niệm nhắm mắt lại, giữa tiếng nhạc ầm ĩ và không gian ồn ã xung quanh, lặng lẽ nguyện cầu.
— Tôi mong, nội sẽ luôn bình an và mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi.
— Tôi mong, ba năm sau có thể thành công đậu vào chuyên ngành tiếng Anh của Đại học Thẩm đại.
— Tôi mong, mọi mong ước của cậu ấy đều sẽ được viên thành.
Cùng lúc đó, Tống Kỳ Thanh đứng bên kia cũng ném đồng xu của mình vào bể nước dưới đài phun.
Hết 06.Chú thích bài hát:
(1): Ngày Nắng – Châu Kiệt Luân
(2): My Love – Westlife
(3): As Long As You Love Me – Backstreets Boys