Minh Nhiễm đi trước, trong biệt viện Lãnh Phong vẫn còn náo nhiệt.
Tống tiểu hầu gia tránh đi đám người đi ra ngoài, ở khúc rẽ đình lục giác thì đυ.ng phải Liễu Ti Ti.
“Liễu cô nương phải đi rồi sao?”
Tóc dài của Liễu Ti Ti thả quanh trước ngực, cười trả lời: “Tiểu hầu gia cũng không nhìn xem giờ là giờ nào rồi, ta không đi để gác phủ qua đêm cho ngài à?”
Tống tiểu hầu gia cười ha hả, “Nếu Liễu cô nương không chê thì đi đi.”
Liễu Ti Ti xoa mặt thở dài: “Vẫn là thôi đi, một đống tuổi rồi, người ta biết được lại nói ta trâu già gặm cỏ non.”
Trăng tàn còn treo trên không trung, ánh sáng lạnh lẽo tỏa một mảnh, nàng ấy nhìn mặt trăng che miệng ngáp một cái, “Đi đây, tiểu hầu gia thay ta nói một tiếng với Cảnh thế tử, ta lười phải đi qua một chuyến nữa.”
Tống tiểu hầu gia đáp được, nàng ấy đi được mấy bước rồi dường như nhớ ra cái gì, xoay người lại, cười tủm tỉm nói: “Đúng rồi, cô nương Tôn gia kia đúng là bị người khác ghét quá rồi, tiểu hầu gia nha, người lại thay tôi nói với Cảnh thế tử một câu. Lần tới mà có người nọ tới thì đừng có mời tôi tới, thứ dơ bẩn gì cứ lắc lư trước mặt tôi không, đúng là khiến người bực bội quá đi à.”
Tống tiểu hầu gia làm bộ làm tịch lắc lắc đầu, chắp tay thi lễ: “Được rồi, cô đi được rồi, chắc chắn truyền lời thay cô không sót một chữ.”
Dáng vẻ hoạt bát của thiếu niên lang đúng là quá làm người vui vẻ, Liễu Ti Ti che miệng cười vui vẻ.
Nàng ấy tự tại ra khỏi biệt viện Lãnh Phong, ngồi lên xe ngựa của Ngọc Xuân Lâu, bưng chén trà thổi nhẹ mấy hơi: “Ngày mai lấy một hộp cao Ngọc phù đưa tới Minh phủ đi.”
Cao Ngọc phù vô cùng trân quý, làm mờ vết sẹo bảo vệ làn da, thứ đồ chơi này cho dù có tiền cũng không nhất định mua được đâu.
Thị nữ thử hỏi: “Là đưa Minh tam tiểu thư ạ?”
Liễu Ti Ti hạ nắp trà, “Ừ.”
Nàng ấy liếʍ liếʍ khóe môi, tính cách của tiểu cô nương kia không hiểu sao lại vừa ý bà già như nàng ấy đây.
Dáng vẻ cũng có chút quen quen, cứ cảm thấy dường như đã gặp qua ở đâu rồi ấy.
Thị nữ đáp vâng một tiếng, chỉ là nói đến Minh tam tiểu thư thì khó tránh khỏi nhớ tới một vai chính khác của đêm nay, lại hỏi: “Chỗ Tôn gia nơi đó có cần…..”
Liễu Ti Ti lắc lắc đầu, “Không cần quan tâm tới nàng ta. Có điều nói tới thì, Tôn gia đồng lứa đúng là không có ai dễ nhìn cả.”
Không có người nối nghiệp, Tôn gia cũng chỉ thế thôi, năm đó Tôn Vi Chi là hi vọng của vọng tộc trăm năm…. Có lẽ cũng chỉ là hi vọng thôi, không thành hiện thực được.
Tiếng xe trên phố dài lộc cộc, trong xe vang lên tiếng hát ngâm nga Giới Lộ ca.[1]
[1] các bạn có thể nghe ở đây nha: Khá hay á, mình nghe rồi: https://www.bilibili.com/video/av20697019/
Nhân sinh một đời, đáng tiếc.
………
Trở lại Minh phủ, tiểu thư gọi người múc nước lấy thuốc tới, nhăn mặt rửa sạch vết xước trên mặt cho nàng.
Minh Nhiễm soi gương, lúc bôi thuốc lên có cảm giác đau nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ là bị trầy xước da chút thôi.
Nàng thì không cảm thấy gì, Tây Tử ở bên vừa bôi thuốc vừa nhắc mãi, lải nhải thu dọn một phen những thứ trong phòng cũng gần tới giờ Tuất rồi. Bình thường Minh Nhiễm ngủ sớm, so với ngày thường thì hôm nay đã rất khuya rồi.
Tây Tử để lại đèn nhỏ trong phòng, buông sa màn xuống rồi nhẹ chân nhẹ tay đi ra gian ngoài.
Trên mặt bôi thuốc, Minh Nhiễm chỉ có thể nằm nghiêng, nàng không có ý ngủ, nhớ tới trò chơi còn chưa có xong, nhắm mắt gọi một tiếng Thất Thất.
……
Trong tây điện đèn vẫn còn sáng, Vương công công nỗ lực chống hai mí mắt sắp dính vào nhau lên, chôn đầu lén ngáp một cái, cong eo cúi người nhặt mấy sổ con rơi dưới đất để lên án kỉ đặt trước giường, cung kính nói: “Bệ hạ, đã giờ Hợi, có nên nghỉ tạm một chút không?”
Người ngồi trên giường chỉ khoác một chiếc áo khoác tuyết trắng, vân vê một quân cờ màu đèn trên bàn cờ bạch ngọc, thản nhiên nói: “Không vội.”
Vương công công không dám lên tiếng quấy rầy nữa, khổ hết biết nháy mắt ra hiệu với Uẩn Tú rồi nhanh chóng đi đến phòng trà pha một ly trà đặc uống vào bụng, đầu óc tỉnh táo lại rồi lại vội chạy về.
Lúc Minh Nhiễm tới thì đúng lúc Vương công công vừa bước qua ngạch cửa, ngẩng mặt nhìn lên thì cung điện đèn đóm vẫn sáng trưng, vị hoàng đế bệ hạ kia đang ngồi trên giường, ngay ngắn chơi cờ, tinh thần sáng láng.
Nàng có chút thất vọng, cứ tưởng là muộn như vậy rồi, nàng qua đây thì không cần trực đêm nữa, không nghĩ tới giờ đã nửa đêm canh ba rồi, vị này còn chưa có nghỉ ngơi.
Cũng phải, nếu mà cứ giống lần trước ngủ một giấc trong Ngọc Xuân Lâu đến khi trò chơi kết thúc, thế thì cái trò nhập vai này cũng không chơi được rồi.
Minh Nhiễm nhanh chóng bước lại cương vị công tác của Vương công công, người đang vùi đầu vào ván cờ đột nhiên cong ngón tay nhẹ gõ gõ bàn, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, biết được chàng là muốn dùng trà, xoay người bưng ly trà mới Uẩn Tú đã pha xong để xuống.
Tuân Nghiệp ném quần cờ xuống, ngón tay dừng trên nắp trà hơi lâu chút, nghiêng mắt nhìn lại, Vương công công của chàng quả nhiên lại thay đổi dáng vẻ.
Chàng gật gật đầu gọi một tiếng Vương Hiền Hải, Minh Nhiễm lập tức vòng tới trước mặt chàng: “Bệ hạ có gì sai bảo?”
Tuân Nghiệp uống hai ngụm trà, chậm rãi hỏi: “Biết chơi cờ?”
Rốt cuộc là Vương công công có biết chơi cờ không Minh Nhiễm không biết, nàng có hơi chần chừ chút, mãi đến khi người trên giường buông ly trà xuống mới chậm như sên trả lời: “Biết ạ.”
Đuôi mắt Tuân Nghiệp hơi nhếch lên, chỉ vào vị trí đối diện: “Vậy tới chơi với trẫm một ván, ngồi đi.”
Ngồi chung một giường với Thánh Thượng, nếu là Vương công công nghe được lời này thì đã sớm quỳ xuống hô to không dám rồi. Đời trước Minh Nhiễm chết hóa thành quỷ cũng không có để những thứ này trong lòng. Nghe thấy chàng bảo ngồi xuống, chứng làm biếng lại phát tác, không từ chối lấy một câu, thật lòng thật dạ tạ ơn rồi ôm phất trần ngồi xuống trong ánh mắt trợn trừng chăm chú của Uẩn Tú.
Tuân Nghiệp ngồi đối diện sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ vẫn thanh cao tao nhã như sơ liễu, ngón tay thon dài vân vê quân cờ trước mặt, ném vào trong hộp cơ, leng keng lách cách, thanh thúy rung động.
Minh Nhiễm cầm quân đen, đi trước một quân.
Minh Nhiễm không nhớ rõ lần chơi cờ lần trước là khi nào, cách đây bao lâu rồi. Vừa mới bắt đầu khó tránh khỏi bị động, về sau dần dần quen đi, đi cũng thuận tay hơn.
Vừa nhập thần thì có chút tích cực, nàng cầm quân cờ nhéo nhéo chống cằm cân nhắc bước tiếp theo nên hạ ở đâu, hiển nhiên đã quên mình bây giờ đang nhập vai rồi.
Tuân Nghiệp cuộn tay áo khép vạt lại, nhấc mắt lên, lãnh nhạt lại hờ hững đảo qua mặt nàng nhìn một cái.
Trên gương mặt thon dài có một vết xước, hẳn là bị cào mà thành.
Đưa ra được kết luận này, chàng rũ mắt xuống che lại nội tâm sâu thẳm và dáng vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Một ván cờ này chơi gần nửa canh giờ, Minh Nhiễm vẫn thua, tự giác nhặt quân cờ đen, trắng cho vào trong hộp.
Nàng rũ nửa đầu, lông mi dài phủ một quầng sáng mờ ảo, một bóng xanh dày đặc rơi xuống.
Dưới tình huống như thế, dấu vết trên khuôn mặt kia có vẻ vô cùng đột ngột, phá hỏng cả một cảnh đẹp.
Tuân Nghiệp xuống khỏi giường, áo choàng mỏng khoác trên đầu vai, tai áo rộng rũ cuống, con ngươi trong sáng khẽ nhúc nhích, yên lặng nhìn nàng một cái, chợt mở miệng, “Uẩn Tú.”
Uẩn Tú vội đáp lời: “Bệ hạ.”
“Đi lấy một hộp cao Ngọc phù tới.”
Chàng đột nhiên hỏi tới cao Ngọc phù, Uẩn Tú kinh ngạc không chắc: “Bệ hạ bị va vào đâu ạ? Nô tỳ đi mời thái y tới.”
Tuân Nghiệp không đáp, chỉ nói: “Đi lấy tới đi.”
Uẩn Tú lại không dám nhiều lời, nhanh chóng đi lấy cao Ngọc phù tới, đang muốn mở nắp ra thì bị Tuân Nghiệp ngăn lại, chàng duỗi tay nhận lấy, tay cầm trên hộp ngọc bích họa phù dung Thanh giang lạnh lẽo.
Hộp sứ được đặt lên bàn cờ, Minh Nhiễm vẫn còn cầm quân cơ trong tay ngẩn người, khó hiểu ngẩng đầu, “Bệ hạ?”
Tuân Nghiệp ừ nhẹ một tiếng, đầu ngón tay chạm vào hộp sứ chỉ chỉ vào mặt nàng, không nhìn nàng cũng không nhiều lời, cuộn áo đi vào trong phòng.
Minh Nhiễm nhìn theo bóng dáng chàng rồi lại đảo mắt nhìn chằm chằm vào hộp cao Ngọc phù trước mặt, theo bản năng nhíu mày, chuẩn bị đi vào nội thất hầu hạ thì lại thấy Uẩn Tú mặt đầy hâm mộ, “Vương công công đang vui đến choáng váng rồi, còn không nhanh cất đi ạ, không phải ngày xưa công công luôn muốn cao Ngọc phù sao? Sao giờ lại mặt ủ mày ê thế.”
Vương Hiền Hải Vương công công đúng là rất để ý đến gương mặt của bản thân, sớm đã nhớ thương thánh dược bảo vệ da cao Ngọc phù rồi. Chỉ là thứ đồ kia trình tự làm ra phức tạp, không dễ làm được, rất ít. Giá cả bên ngoài không biết cao đến mức nào đâu, trong cung Thái Hậu nương nương cũng dùng tiết kiệm đấy, nơi nào cho cung nhân bọn họ được dính tới.
Không nghĩ tới hôm nay chơi một ván cờ, Vương công công lại được như nguyện.
“Dù sao Vương công công cũng là theo bệ hạ từ Đông Cung tới giờ, đâu có giống mấy người hầu hạ chúng ta.” Uẩn Tú lại chua chua cảm thán một chập, dưới chân lại không ngừng đi vào nội thất.
Minh Nhiễm nghe vậy thì bừng tỉnh, cất kỹ cao Ngọc phù, nàng theo Uẩn Tú đi vào, nghĩ Vương công công quay lại thấy cái này thì chắc là vui mừng lắm.