Tôi Chạy Trốn Với Nhân Vật Phản Diện Bệnh Hoạn

Chương 3

Truyện: CHẠY TRỐN CÙNG VAI ÁC ỐM YẾU

Tác gỉa: Điềm Tức Chính NghĩaTừ nhỏ Bạch Vãn Vãn đã được hun đúc, cô cũng đi theo con đường tu tiên, nhưng tư chất của cô cũng không tạo nên kỳ tích gì, cô miễn cưỡng được coi là người xuất sắc, có thiên phú.

Hết cách rồi, tại linh khí yếu thôi mà.

Vật tu vi đắt quá, tu tiên không có gì lạ ở thế giới của cô nhưng ở thế giới này thì khác.

Vòng phép thuật lúc nãy cô mới ném lên chân Lãnh Dạ tên là “Cấm túc chú”, đây là loại phép thuật đơn giản nhất, nó sẽ được hóa giải sau một thời gian, khoảng thời gian đó đủ cho cô bỏ chạy mà không làm Lãnh Dạ nghi ngờ.

Cô phải rời đi ngay để hắn khỏi đến làm phiền.

“Vãn Vãn.” Bạch Vãn Vãn vừa muốn rời khỏi hội trường thì sau lưng có ai đó đang gọi cô, sau đó một người phụ nữ trung niên đi đến và trách cô: “Con đi đâu thế, dì tìm con nãy giờ.”

Chính người này đã dẫn cô đến đây.

Bạch Vãn Vãn gọi bà ấy là dì, bà ấy là người bạn thân nhất của mẹ cô, năm nay nhà chồng bà ấy làm ăn cũng phát đạt, bà ấy miễn cưỡng được gia nhập vào giới “thượng lưu” nên hôm nay mới có cơ hội tham gia bữa tiệc hoành tráng này.

Bà ấy dẫn Bạch Vãn Vãn đến bữa tiệc này để thử vận

may, hôm nay có rất nhiều phu nhân nhà giàu đến đây, Bạch Vãn Vãn lớn lên xinh đẹp, nếu cô kết hôn với một người nhà giàu, tương lai cô sẽ trở thành một phu nhân hào môn.

Tính cách nguyên chủ khá cao ngạo, cô ấy không muốn đến đây, nhưng do nể mặt thím Tề nên cô ấy định đến đây dạo vài vòng rồi quay về, ai ngờ sau bữa tiệc này, quỹ đạo cuộc đời cô ấy lại thay đổi.

“Ui, lúc nãy vị tiên sinh kia mới tán gẫu với con mấy câu, con trốn còn nhanh hơn thỏ, nhưng mà nhìn hắn giống như mấy người nhà giàu mới nổi, không xứng với con chút nào, đi, dì dẫn con đi câu phú nhị đại khác.”

"Phú nhị đại" là cụm từ được dùng để chỉ con cháu của giới siêu giàu Trung Quốc.

“...” Câu cái gì mà câu!

Bạch Vãn Vãn khụy xuống: “Dì, lúc nãy con sơ ý bị ngã đập đầu, con muốn về nghỉ ngơi trước.”

“Con đừng có kiếm cớ.” Dì Tề nói với vẻ không tin: “Dì nói con nghe, giờ con còn trẻ, đừng tin vào cái gọi là tình yêu, khi con đến tuổi dì, con sẽ nghiệm ra tình yêu chẳng có giá trị gì hết, lấy chồng giàu và nắm quyền quản lí tiền là nắm được cuộc sống của chính mình.”

Bạch Vãn Vãn: “...”

Những lời bà ấy nói rất hợp lý, cô phải tin bà ấy.

Thấy cô im lặng, thím Tề cho rằng cô bị bà ấy nói trúng rồi, bà hận rèn sắt không thành nói: “Con nha, bữa tiệc nỳ người khác muốn đến cũng không đến được, con không biết quý trọng cơ hội trước mắt gì hết!”

“Không phải, con…” Bạch Vãn Vãn đang muốn nói tiếp, bất chợt cô thấy Lãnh Dạ đen mặt trở lại hội trường, cô lười tìm cớ thích hợp, cô ôm bụng nói: “A, a, dì, con đau bụng quá, con đi vệ sinh đây.”

Cô nói xong, không đợi dì Tề phản ứng, cô đã nhanh chân chạy mất.

Dì Tề: “...”

Cái con bé chết tiệt!