Tôi Chạy Trốn Với Nhân Vật Phản Diện Bệnh Hoạn

Chương 1

Truyện: CHẠY TRỐN CÙNG VAI ÁC ỐM YẾU

Tác gỉa: Điềm Tức Chính Nghĩa

“Vị tiểu thư này, cô không sao chứ?”

Lúc Bạch Vãn Vãn hôn mê bất tỉnh, cô nghe thấy có người nói chuyện, đầu cô đau như búa bổ, giống như có con ác ma nào đó đang cầm chày gõ vào đầu cô, cô đau đến mức suýt bất chấp hình tượng mà nhe răng trợn mắt.

Cô vừa mở mắt ra đã thấy ánh mắt lo lắng của một người đàn ông xa lạ đang nhìn mình.

Không chỉ có người đàn ông xa lạ, khung cảnh cũng lạ quá, điều này lập tức làm khơi dậy sự cảnh giác của Bạch Vãn Vãn, mặc dù đầu rất đau nhưng cô vẫn cậy mạnh nói: “Tôi không sao.”

Cô chưa kịp nói thêm câu nào, một ký ức xa lạ đột nhiên rót vào đầu cô khiến cái đầu cô suýt nổ tung.

Thấy cô không nói gì nữa, người đàn ông lạ mặt quay lại nói với người đàn ông đằng sau: “Lãnh thiếu, hình như cô ấy bị thương không nhẹ, làm sao bây giờ?”

“Có thể làm gì bây giờ.” Người được gọi là Lãnh thiếu lạnh giọng nói: “Gọi xe cứu thương.”

Người đàn ông vội vàng lấy điện thoại để gọi xe cấp cứu nhưng lại bị một bàn tay mềm mại không xương giữ lại.

Bạch Vãn Vãn cắn răng nói ra câu không hoàn chỉnh: “Tôi… không… sao…”

Sau khi tiếp nhận đoạn kí ức vừa rồi, Bạch Vãn Vãn buồn bã phát hiện cô đã xuyên sách, có vẻ như cô đã xuyên vào một quyển ngôn tình được đăng trên mạng rồi.

Truyện này vừa đăng đã bị vô số người phàn nàn, đây là một câu chuyện ngôn tình trước ngược nữ, sau ngược nam.

Truyện cũng sở hữu bảy bảy bốn chín các tình tiết siêu cũ của ngôn tình.

Nữ chính bị nam chính coi là thế thân vì cô có đôi mắt rất giống với đôi mắt người yêu cũ của hắn, nữ chính lại vô tri vô giác mà yêu nam chính, sau đó Bạch Nguyệt Quang trở về, nam chính bỏ rơi nữ chính, nữ chính lại phát hiện mình có thai nhưng lại bị Bạch Nguyệt Quang thiết kế tai nạn xe cộ, nữ chính sảy thai, mất trí nhớ.

Nữ chính bị ngược đến thân thể đầy thương tích, suy sụp cực độ, cuối cùng nam chính cũng tỉnh ngộ, nam chính điên cuồng sám hối nhưng lại bị nữ chính cự tuyệt, thậm chí hắn còn tự tay xé đi giác mạc của mình, sau đó nữ chính hồi tâm chuyển ý thì câu chuyện kết thúc. Tung hoa, tung hoa…

Tung hoa cái rắm! Ấy vậy mà cô lại xuyên thành nữ chính!

Hơn nữa, diễn biến hiện tại của cốt truyện chính là cảnh nam nữ chính gặp nhau, cái người lạnh giọng vừa rồi có phải là Lãnh Da, vị tổng tài lạnh lùng, tàn khốc, chuyên quyền, độc đoán trong tiểu thuyết không vậy.

Nghe tên đã biết tính.

“À, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.” Biết trước cốt truyện nên Bạch Vãn Vãn che mắt lại, cô chịu đựng cơn đau trên đầu đứng dậy nhưng mới đứng lên cô đã loạng choạng.

Úi, giày cao gót cao quá.

Cô vội vàng đưa tay bám vào bức tường phía sau, tí nữa thì ngã rồi, nhưng vì cái sơ suất nhỏ này mà cô bị bại lộ trước nam chính.

Lãnh Dạ nhìn cô, đồng tử hắn đột nhiên co rút lại, ánh mắt hắn dán chặt vào cô.

Bạch Vãn Vãn: :)

Chuyện gì đến vẫn phải đến, cái cốt truyện chết tiệt này!!!