Doãn Thượng Hi khóc lóc ầm ĩ như một đứa trẻ to xác mới vào mẫu giáo.
Lãnh Đế Giác nhìn chòng chọc vào đỉnh đầu cô ta, bất giác nhíu mày.
“Giác...” Thấy hắn hồi lâu không lên tiếng trả lời, vô thức cơn giận trong lòng Doãn Thượng Hi lại càng thêm bùng cháy dữ dội.
“Anh ở đây? Nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Còn không phải cô ta!” Doãn Thượng Hi hung dữ trừng mắt nhìn Thẩm Lạc Vũ, “Cô ta căn bản không xứng làm thế thân của em, em muốn anh lập tức thay cô ta!”
“Thay?” Đôi mày ngỗ nghịch hơi cau lại, cô ta cho rằng đang chơi trò gia đình sao? Nhưng giọng nói trầm thấp vẫn rất quyến rũ.
“Cô ấy đã làm gì?”
“Em... em chỉ mới nói chiếc vòng Ocean Star này là anh hứa tặng em, cô ta liền hung dữ xô em vào bàn trà. Anh xem, toàn bộ mảnh vỡ của ly rượu đó đều đâm vào người em này...” Doãn Thượng Hi bày ra bộ dạng đáng thương hệt như vừa ăn cắp vừa la làng.
“Đau lắm đó, em đau lắm... hơn nữa, cô ta còn nói, anh đã đích thân đeo lên cổ cho cô ta...”
Trong lòng đầy đau khổ, Doãn Thượng Hi lại ngẩng đầu, vừa đủ để hắn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe vì khóc của cô ta.
“Thật sao? Em bị thương rồi à?” Ngón tay thon dài nắm lấy tay cô ta, nâng cánh tay lên.
“Giác, người phụ nữ đó...”
“Vết thương phải được nhanh chóng xử lý.” Đôi mắt sâu thẳm của hắn dán chặt vào cánh tay cô ta, trầm giọng mở miệng, ngắt lời cô ta.
“Giác...”
“Nếu không sẽ để lại sẹo, đi theo anh.” Không cho cô ta kháng cự, hắn mới dẫn cô ta về phòng ngủ, đôi mắt đen láy không hề nhìn đi chỗ khác.
Hừ, lát nữa tôi sẽ xử lý cô! Doãn Thượng Hi quay lại, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Lạc Vũ.
Thẩm Lạc Vũ không thèm để ý cô ta, ánh mắt bần thần, trong đầu tràn ngập những hình ảnh như này— —
“Lệnh Ngạn, nay chúng ta đi xem phim nha, nghe nói bộ phim này rất hay.”
Thiếu nữ mềm mại xinh xắn dừng lại trước mặt chàng trai tuấn tú sáng sủa, vừa đi vừa lùi, mỉm cười như một đóa hoa rực rỡ.
“Được... cẩn thận!” Chàng trai hét lên, nhưng đã quá muộn.
“Ui da!” Cô giẫm phải một hòn đá tròn, ngã nhào trên sàn hoa vôi, cánh tay trắng nõn xước một đường dài chảy máu.
“Sao bất cẩn thế chứ?” Chàng trai quở trách kéo cô dậy.
“Đau không?” Đôi mắt anh đầy vẻ dịu dàng.
“Em không sao.” Cô gái lắc đầu, nụ cười vẫn xán lạn như hoa.
“Không được, vết thương phải được nhanh chóng xử lý, nếu không sẽ để lại sẹo, đi theo anh.” Bàn tay to ấm nóng của anh nắm lấy tay cô gái, anh dẫn cô đến phòng y tế...
Lại là lời nói tương tự như Ngạn, chỉ là lần này không phải cô.
Thở dài một hơi thật sâu, Thẩm Lạc Vũ liền khôi phục lại suy nghĩ, phát hiện mình đang đứng ở cửa phòng ngủ.
Cô không khỏi cười khổ một cái, cô thực sự điên rồ rồi.
“Oái, nhẹ một chút, đau lắm...”
“Anh định xử lý người phụ nữ ngoài kia thế nào? Cô ta ngạo mạn đến mức cưỡi lên đầu em rồi.”
Tiếng Doãn Thượng Hi đột nhiên từ trong phòng truyền ra, Thẩm Lạc Vũ vô thức dừng lại.
“Cô ấy chỉ là thế thân của em, em hà cớ gì phải so đo với cô ấy.” Giọng nói trầm thấp của Lãnh Đế Giác truyền ra, không có chút ấm áp nào.
“Anh còn định dùng cô ta, trong khi cô ta đã làm thương em!”
“Vậy em đã định đứng ra cùng anh đối mặt chưa?”
“Hả?”
“Trừ phi em chịu ra ngoài, bằng không chúng ta chỉ có thể dùng cô ấy. Cho nên, cô ấy chỉ là thế thân của em, đỡ đạn thay em, em hoàn toàn không cần phải so đo với cô ấy.”
“Thật sao?” Giọng Doãn Thượng Hi mang theo tia vui sướиɠ.
Tuy nhiên, Thẩm Lạc Vũ ngoài này lại như bị đẩy hoàn toàn vào hầm băng, lạnh lẽo từ đầu đến chân khiến cô không khỏi siết chặt hai nắm tay.
Cơ thể vẫn đang run lên, nhưng cô vẫn xoay người lao về phía cửa lớn của phòng.
Hoá ra cô chỉ là thế thân đỡ đạn cho người khác mà thôi!
Cô thật sự không muốn ở lại nơi này thêm một phút nào nữa.