Chuyên Gia Theo Dõi

Chương 21

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mãi đến lúc chạng vạng Kim Trạch mới xuống núi cùng Cao Á Lâm, mẹ Nghiêm ngồi trong sân chờ hai người nãy giờ, bà có chút bối rối nắm tay đứa con trai út đứng chờ, thấy Kim Trạch trở về liền ấp úng nói: “Mẹ nấu mì…”

Lúc ở trên núi Kim Trạch ăn bánh ngọt no căng rồi, đến tận bây giờ vẫn chưa tiêu hóa hết, nhưng vì thấy ánh mắt trông chờ của mẹ Nghiêm và em trai nên cậu liền gật đầu: “Vâng, vào ăn cơm đi.”

Cậu muốn giúp bày bát đũa liền bị mẹ Nghiêm cản lại, hai tay Tưởng Diêu cẩn thận bê bát mì đi ra, khi đến trước mặt cậu liền cười nói: “Chúc mừng sinh nhật anh trai! Chúc anh sức khỏe dồi dào, ngày nào cũng vui vẻ!”

Kim Trạch hơi mở to mắt nhìn.

Tưởng Diêu đặt bát mì lên bàn, còn chỉ cho anh hai mình biết: “Cây xúc xích kia do em cắt á, em còn nấu trứng lòng đào* nữa cơ!”

(*荷包蛋:)

Kim Trạch cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện hóa ra lại là một bát mì trường thọ.

Kim Trạch ngây người cả buổi, Tưởng Diêu thấy cậu không có phản ứng gì liền có chút không yên quay đầu nhìn mẹ mình, mẹ Nghiêm căng thẳng nắm chặt ngón tay, nói: “Vốn, vốn dĩ nấu xong hồi trưa, nhưng hai đứa không về, mẹ còn tưởng hai đứa đi rồi.”

Hốc mắt Kim Trạch hơi chua xót, trong lòng trăm vị xen lẫn, thì ra mẹ không hề quên sinh nhật mình. Cậu giống một đứa trẻ vừa được cho một viên kẹo liền quên hết tất cả những đau khổ, chút oán hận không thể nói ra biến thành đám mây không nhẹ không nặng lắc lư trong trái tim cũng không có chỗ đặt chân trong lòng cậu đã lâu, cuối cùng nó cũng chậm rãi tiêu tán.

Kim Trạch vô thức quay đầu lại nhìn người đàn ông đứng phía sau, thân hình Cao Á Lâm cao lớn im lặng đứng ở nơi đó, giống như một cây gậy Như Ý*.

(*raw: 定海神珍: Nguyên bản gậy Như Ý được gọi là “Định hải thần trân” (定海神珍), các bản về sau sửa thành “Định hải thần châm” (定海神針). Cây gậy ban đầu được mô tả là một trụ sắt dài hai trượng, rộng cả ôm. Chỉ khi con khỉ nâng lên và cho rằng cây gậy cần phải nhỏ hơn thì cây gậy liền theo ý nó mà thu bé lại.)

“Cảm ơn.” Kim Trạch liếʍ khóe miệng, xoa đầu em trai rồi nói với mẹ Nghiêm: “Mẹ.”

Mẹ Nghiêm hơi sửng sốt, sau đó hốc mắt bà lập tức đỏ lên, cắn răng không lên tiếng.

Không ai có thể cảm nhận được, cho dù là Cao Á Lâm cũng không thể cảm nhận những thăng trầm và khoảng cách không thể vượt qua mà hai mẹ con đã cùng nhau bước đi, những xích mích và tranh chấp tích tụ giữa hai người thậm chí là cả những vết thương không thể tha thứ cho nhau—— Có lẽ sau này cũng rất khó để tha thứ nhưng có thể đổi qua một cách khác là nhẹ nhàng cất chúng vào một góc nào đó trong trái tim mình, về sau đừng dễ dàng lấy nó ra.

Có lẽ đây là món quà duy nhất mà thời gian có thể tặng cho họ.

Bốn người cùng nhau yên lặng ăn cơm, mẹ Nghiêm làm một cái bánh trứng, cắm một cây nến nhỏ lên trên coi nó như bánh sinh nhật.

Kim Trạch nhắm mắt cầu nguyện—— thật ra cậu không có nguyện vọng nào nhất định phải cầu thần hết, từ nhỏ cậu đã không còn hy vọng vào người khác, cho dù đó có là thần.

Nhưng lần này, cậu muốn ước một nguyện vọng cho gia đình mình, đó nguyện vọng chỉ có thể gửi gắm cho huyền học*, nhưng cũng chỉ là một vài từ đơn giản: cơ thể khỏe mạnh.

(*玄学: huyền học (trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Nguỵ Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng Lão Trang và tư tưởng Nho gia).)

Lúc cầu nguyện, bên dưới bàn bốn góc, chân Cao Á Lâm nhẹ nhàng móc chân cậu, Kim Trạch thổi nến xong liền ngước mắt lên nhìn, tầm mắt hai người đối diện nhau, cả hai đều không nhịn được bật cười.

Hôm sau Cao Á Lâm gọi xe tới đón—— nếu kế hoạch đã thất bại rồi thì cũng không cần tiếp tục chơi nữa, cho nên cũng không cần phải ngụy trang.

Kim Trạch không hỏi lại chuyện của cha dượng làm gì, suốt chặng đường ngồi trên xe về nội thành cậu hoàn toàn im lặng, sau khi đến nhà mẹ Nghiêm cậu liền cầm thẻ ngân hàng của mình đưa cho mẹ Nghiêm.

“Sau này con không gửi tiền vào thẻ của mẹ nữa, con chỉ gửi vào thẻ này thôi.”

Gương mặt mẹ Nghiêm để lộ biểu cảm mừng rỡ, vội vàng giơ tay nhận lấy.

Kim Trạch nhìn bà, nói: “Con có thể tra biến động giao dịch của thẻ này bất cứ lúc nào, nếu con phát hiện chuyện mẹ lấy tiền để đưa cho người đàn ông đó dùng, con sẽ đóng băng thẻ.”

Mẹ Nghiêm lập tức trợn mắt nhìn.

Kim Trạch không nhìn bà nữa, cúi đầu xoa đầu em trai: “Nhớ học hành chăm chỉ, chừng nào được nghỉ thì qua chỗ anh chơi nha?”

“Vâng!” Tưởng Diêu phấn khích đồng ý.

Không đợi mẹ Nghiêm nói gì nữa, Kim Trạch liền nâng cửa sổ xe lên, Cao Á Lâm nhìn cậu qua gương chiếu hậu, sau đó lái xe rời đi.

Trên đường đi, Cao Á Lâm nói: “Chuyển nhà đi.”

“Hả?”

“Chuyển qua chỗ tôi ở.” Cao Á Lâm nói: “Tôi còn rất nhiều chuyện muốn nói với em.”

Kim Trạch ngồi thẳng người lên, để lộ biểu cảm nghi ngờ.

Sau khi Kim Trạch ký hợp đồng với công ty của Bạch Nhất Hoàn, cậu liền chuyển ra khỏi căn hộ cao cấp của Lão Trần.

Bây giờ cậu đang thuê một căn hộ nhỏ cho một người ả, phòng không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi, môi trường cũng rất tốt—— nhưng khi cậu đóng gói hành lý xong xuôi rồi đến nhà Cao Á Lâm, cậu đã bị sốc.

Cậu đang đứng bên ngoài một khu biệt thự rất nổi tiếng trong thành phố, mờ mịt nhìn xung quanh: “Chờ đã, một bộ phim của anh là có thể kiếm được nhiều tiền như vậy à?”

Cao Á Lâm như con công xòe đuôi, đắc ý nói toạc móng heo toàn bộ vốn liếng của mình: “Còn có một căn hộ kết hợp* trong trung tâm thành phố nữa, em muốn ở đâu cũng được.”

(*复式公寓: kiểu nhà này á:)

Kim Trạch trợn to đôi mắt, ánh mắt nhìn Cao Á Lâm như hắn làm gì không đúng: “Anh thành thật khai báo đi, có phải anh đã làm chuyện gì vi phạm pháp luật và vi phạm kỷ luật không? Tuy rằng giới hạn của tôi không cao, nhưng giới hạn tối thiểu về pháp luật vẫn có!”

Kim Trạch vừa nghĩ tới tấm thẻ ngân hàng không biết có bao nhiêu tiền, còn có hợp đồng kia, chân cậu liền mềm nhũn, thậm chí còn bổ não vở kịch Cao Á Lâm đang đua xe trên đường cao tốc bị một đám cảnh sát vây bắt——

“Kim Trạch! Điều may mắn nhất trong đời anh là gặp được em, nếu thời gian có thể quay lại, anh nhất định chỉ ở bên em, danh lợi đều là vật ngoài thân…”

“Cao Á Lâm! Tôi chờ anh về!”

“Đừng chờ anh, anh yêu em, em phải hạnh phúc đấy.”

“Không——!!!”



“Kim Trạch? Kim Trạch?” Cao Á Lâm không hiểu ra sao cả nhìn Kim Trạch ngẩn người: “Kim Lộ Quốc?”

Kim Trạch chợt hoàn hồn: “Đừng gọi tên thật của tôi!”

Cao Á Lâm dở khóc dở cười: “Em đang nghĩ cái gì vậy?”

Vẻ mặt Kim Trạch thâm trầm, cậu phát hiện mình mới chỉ bổ não hình ảnh Cao Á Lâm rời khỏi mình thôi, thế mà mình lại không thể chịu đựng được.

Cậu đặt hành lý xuống, đè vai Cao Á Lâm lại, hốc mắt đỏ lên: “Quay đầu là bờ, vẫn còn kịp mà, mặc kệ con đường phía trước như thế nào, có tôi đi cùng anh thì không cần phải sợ.”

Cao Á Lâm: “…”

Cao Á Lâm được sủng ái mà lo sợ, mừng rỡ nhìn Kim Trạch: “Thì ra em đã thích tôi đến mức như vậy rồi sao?”

Kim Trạch hít một hơi thật sâu: “Nói đi, rốt cuộc anh muốn nói chuyện gì với tôi? Tôi đã sẵn sàng rồi.” Bất kể là buôn lậu trốn thuế hay giới thiệu nữ minh tinh vào làm con hát, diễn viên AV, hoặc thậm chí là chính hắn được phú bà bao nuôi hay tham gia cả hai giới hắc đạo, cậu đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Cao Á Lâm nhìn xung quanh, nói: “Đây không phải là nơi để nói chuyện, đi vào rồi nói sau.”

Kim Trạch: “…” Nghiêm trọng thế cơ à?!