Khoảng mười mấy năm trước, Kim Trạch là người sống có mục tiêu rõ ràng, cậu dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình, mặc dù rất ấu trĩ, nhưng lý do chỉ là để tranh khẩu khí*.
(*争一口气: người phải tranh khẩu khí. Người phải có chí vươn lên để không thua kém người khác.)
Mà xem ra từ khẩu khí của bên kia, có thể khẩu khí đó đã sớm bị lãng quên từ lâu rồi.
—Đừng đánh! Làm ơn đừng đánh nữa!
—Thằng nhóc thối này, đôi cánh của mày cứng lắm rồi đúng không? Mày dám cãi lại à? Cha ruột mày chưa dạy mày đạo làm người thì để tao dạy mày đạo làm người!
—Đau quá… Mẹ ơi! Đau quá! Mẹ——!
—A Quốc, mau xin lỗi cha đi con, a? Ngoan nghe lời nào, mau xin lỗi cha đi!— Anh đừng đánh nữa!
“Kim Trạch?” Một khuôn mặt tuấn tú tiến đến trước mặt cậu, hàng lông mày rậm cùng đôi mắt không giống người Hán đẹp như tỉ mỉ vẽ lên, đường nét trên đôi mắt như được kẻ eyeliner, lông mi vừa dài vừa rõ dưới ánh nắng ban mai chiếu vào trông nó có chút nhẹ nhàng và xinh đẹp.
Kim Trạch chợt tỉnh táo lại, nghiêng người ra sau để tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người đàn ông: “Sao? Có chuyện gì vậy?”
“… Tôi hỏi có phải cậu nhận ra nơi này không. Cậu sao vậy? Phân tâm?” Cao Á Lâm ngồi trở lại chỗ ngồi bên cạnh, đầu gối hơi tách ra, hắn chống khuỷu tay lên đầu gối nhìn cậu.
“Hả? À…” Kim Trạch do dự một chút mới nói: “Đây là nhà mẹ đẻ của mẹ tôi, nhà của bà ngoại tôi nhưng không còn ai ở đây nữa.”
Cao Á Lâm nhướng mày nói: “Trùng hợp vậy sao? Người nhà đã chuyển đi hết rồi à?”
“Ông ngoại đi sớm, bà ngoại cũng đã đi từ hai năm trước.” Kim Trạch liếʍ môi dưới, dáng vẻ thờ ơ cà lơ phất phơ thường ngày trở nên có chút không thoải mái, hai tay vô thức nắm chặt, sắc mặt cũng có chút khó coi: “Nhà cũ… Có lẽ vẫn chưa bán nhưng không có ai ở.”
“Hóa ra cậu là người địa phương.” Cao Á Lâm gật đầu, đứng dậy phủi đất bụi bám trên ống quần: “Tiếp tục đi chứ?”
Kim Trạch ừ một tiếng rồi cũng đứng dậy theo, lần này cậu tụt lại đi sau một chút. Cao Á Lâm đi trước, Kim Trạch vừa đi vừa nhìn hai bên.
Ánh bình minh màu cam nơi chân trời dần sáng ngời, trong ngôi làng nhỏ bắt đầu có tiếng chó sủa, tiếng gà gáy. Lúc sáu giờ rưỡi, họ đi ra từ một con hẻm nhỏ, khung cảnh trước mắt họ cũng rộng mở trong sáng.
Không ngờ họ đang ở trên một sườn đồi nhỏ thuộc An Hà, sau khi tầm nhìn dưới chân trở nên rõ ràng hơn, họ có thể nhìn thấy ánh mặt trời dần dần phủ rộng khắp vùng nông thôn giống như một lớp màn che dịu dàng. Những ngôi nhà được xếp thành hàng nối tiếp nhau giữa những cánh đồng, khói bếp lượn lờ bay lên trời cao, nhờ đó họ có một cái nhìn toàn cảnh về một loại cảm giác vui vẻ được sinh ra và bình yên vô cùng.
“Đây là một nơi đẹp đấy.” Cao Á Lâm thở dài một hơi, nói: “Cậu có thường xuyên về không?”
“Không tính là thường xuyên lắm.” Kim Trạch nhớ lại quá khứ, trong ánh mắt cậu có chút u ám: “Mẹ tôi… Khi không có gì để làm mẹ thường đưa tôi về ở vài ngày.”
“Vậy thì hẳn là cậu rất quen thuộc với nơi này?” Cao Á Lâm hỏi: “Tiếp theo chúng ta nên đi đâu đây?”
Mặc dù Kim Trạch thường về đây nhưng phần lớn thời gian đều ăn không ngồi rồi ở nhà bà ngoại, nhiều lắm là đi một vòng ngoài đồng đuổi vịt chọc chó, cũng chưa từng tới ngọn núi mà mình đang đứng bây giờ.
Kim Trạch híp mắt xác định đường đi xung quanh, giơ tay lên chỉ: “Nhìn bên kia xem có đường xuống núi không.”
Cuối cùng hai người cũng tìm được một con đường xuống núi, ven đường có rất nhiều sỏi đá và hoa cỏ dại, Cao Á Lâm nói: “Ở đây có mấy cái nông gia lạc* gì đó không? Hôm khác tôi sẽ đến ở.”
(*农家乐 (Nông gia lạc): là hình thức du lịch nghỉ dưỡng mới xuất hiện, là một cách du lịch nghỉ dưỡng về với thiên nhiên từ đó thư giãn thể xác và tinh thần.)
“Không.” Biểu cảm Kim Trạch kiểu 囧, nói: “Ở đây không có phong cảnh gì để xem hết, chỉ có ruộng đồng đầy phân gà lôi với phân bò thôi.”
“Thịt gà lôi ngon đấy.” Cao Á Lâm nói: “Cậu đã thử làm quảng cáo thương mại điện tử chưa?”
“… Chưa.” Kim Trạch liếc nhìn Cao Á Lâm: “Anh còn có hứng thú với việc kinh doanh nữa à?”
Vẻ mặt Cao Á Lâm vô cảm lắc đầu: “Bình thường, giống nhau thôi.”
Hai người lại im lặng một lúc, yên tĩnh đi được một lát, Kim Trạch do dự hỏi: “Anh đến từ đâu?”
“Thành phố bên cạnh.” Cao Á Lâm suy nghĩ: “Tính ra tôi là đồng hương với sếp của cậu.”
Kim Trạch ồ một tiếng, thấy hai người cách chân núi ngày càng gần, trong lòng cậu bỗng dưng thấy căng thẳng mà không có lý do nào, cậu chỉ đành phải nói gì đó để chuyển hướng sự chú ý: “Thế à, rồi sao anh lại bị bộ phận A&R* phát hiện?”
(*Từ gốc là tinh tham/星探, đây là công việc tìm kiếm những người có tiềm năng làm nghệ sĩ. Có thể coi đây là một phần của bộ phận A&R – Artist & Repertoire: phụ trách tìm kiếm và quản lý nghệ sĩ.)
Thật ra vấn đề này Cao Á Lâm đã bị hỏi trong nhiều chương trình, nó còn được viết rõ ràng trên trang bách khoa toàn thư, nhưng lúc này Cao Á Lâm vẫn kiên nhẫn nói: “Lúc đó tôi đang đi mua sắm, mà trung tâm thương mại bên cạnh đang tiến hành một số hoạt động tuyên truyền gì đó. Tôi cũng không chú ý đến tấm biển treo, chỉ là nhìn ra ngoài một tí thôi thế là đột nhiên có người đến bắt chuyện với tôi.”
Câu trả lời giống hệt như trong bách khoa toàn thư, như thể hắn đã copy paste rồi đọc lại.
Kim Trạch không khỏi kinh ngạc: “Anh tin tưởng anh ta vậy sao? Chỉ thế thôi mà đi cùng anh ta luôn?”
Cao Á Lâm nói: “Không, anh ta đưa danh thϊếp của anh ta cho tôi, bảo tôi có thời gian thì ghé thăm. Sau đó, một người bạn của tôi đến chỗ bọn họ để phỏng vấn cho công tác hậu kỳ. Hôm đó tôi đã hẹn anh ta đi ăn tối sau buổi phỏng vấn nên đứng đợi dưới lầu của công ty. Trong lúc đợi thì tình cờ phát hiện công ty trên danh thϊếp chính là công ty đó nên vào tham quan với anh ta.”
Kim Trạch thì thầm: “Thế thì anh may mắn thật đấy.”
Cao Á Lâm ừ một tiếng.
Đang nói chuyện thì có một người đàn ông đi xe máy từ dưới chân núi đi lên. Người đàn ông đi xe máy mang theo một giỏ tre, chân đi đôi giày vải, quần dài màu xanh xám xắn lên đến mắt cá chân, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc, người đó lao thẳng lên núi giữa tiếng xe máy gầm rú.
Đường núi rất hẹp mà tốc độ của người đàn ông này tương đối nhanh, đại khái là chính anh ta cũng không ngờ sẽ có hai người đột nhiên xuống núi, khi nhìn thấy họ rõ ràng anh ta còn giật mình. Cao Á Lâm nắm lấy cánh tay Kim Trạch kéo cậu sang một bên, l*иg ngực hai người áp vào nhau đứng ở ven đường đầy sỏi đá. Lúc chiếc xe chạy qua, người trên xe “ô” một tiếng sau đó từ từ giảm tốc độ rồi dừng lại.
“Lộ Quốc? Có phải là Lộ Quốc không?” Người đàn ông nói với giọng địa phương: “Sao cậu lại đột ngột quay về thế? Mẹ cậu bảo về à?”
Kim Trạch sửng sốt một lúc, cậu cũng chưa kịp hỏi đối phương là ai mà đã nói: “Cái gì? Mẹ tôi xảy ra chuyện gì sao?”
Người đàn ông nói: “Mẹ cậu đưa em trai cậu về cùng này, cậu không biết?”
Kim Trạch mơ hồ đáp lại, trong lòng nhất thời có chút bối rối, Cao Á Lâm nhìn người đàn ông nói: “Cảm ơn, chúng tôi biết rồi.”
Người đàn ông tò mò nhìn hắn nhưng anh ta không để ý đến chuyện áo, quần và giày của hai người giống nhau.
Anh ta đảo mắt nhìn quanh balo của Cao Á Lâm, tò mò hỏi: “Anh đến đây để leo núi à? Trên ngọn núi này có gì đâu mà leo? Anh có phải là bạn của Lộ Quốc không?”
Nghe thấy cái tên xa lạ này, Cao Á Lâm chỉ liếc nhìn Kim Trạch rồi nói: “Đúng rồi.”
Người đàn ông gật đầu rồi lại nhìn Kim Trạch: “Lộ Quốc, cậu nên nhanh về nhà nhìn mẹ mình đi. Mẹ cậu đưa em trai cậu về cùng cũng khó khăn lắm. Nhà cũ lâu lắm rồi không có ai ở. Cũng may là bác Trần của cậu giúp một ít chăn mền và nhu yếu phẩm hàng ngày, nếu không người ta biết sống ở đâu đây?”
Người đàn ông này có giọng địa phương rất nặng, còn có chút giọng mũi. Cuối cùng Kim Trạch cũng nhớ ra anh ta là ai khi nghe anh ta nhắc đến bác Trần.
Người đàn ông này hẳn là con trai cả của bác Trần, khi còn nhỏ thường hay rủ cậu đi nghịch phân bò lắm.
Sau khi người đàn ông lái xe máy rời đi, Kim Trạch mới tiếp tục đi bộ xuống chân núi, thậm chí cậu còn không để ý chuyện tay Cao Á Lâm vẫn đang nắm cổ tay mình.
“Xin lỗi, cái đó…” Kim Trạch xin lỗi: “Lát nữa tôi đưa anh đến cổng thôn, ở đó có tuyến xe buýt về thành phố á, tầm này thì anh có thể bắt kịp chuyến xe buýt sớm đấy. Còn tôi thì phải quay về gặp mẹ tôi.”
Cao Á Lâm nói không quá nhanh cũng không quá chậm: “Không sao, tôi đến nhà cậu mượn điện thoại để gọi người đại diện đến đón chúng ta. Với cả nếu nhà cậu cần giúp đỡ gì, tôi cũng có thể giúp một tay.”