Chuyên Gia Theo Dõi

Chương 3

Cao Á Lâm vừa dứt khoát vừa lưu loát cắt sợi dây thừng của mình, sau đó lảo đảo đứng lên, khập khiễng đi tới cắt bỏ sợi dây thừng của Kim Trạch, hai tay Kim Trạch vừa được giải phóng liền cảm thấy trái tim đang nâng lên cũng đặt một nửa trở lại l*иg ngực. Cảm giác bị khống chế thật sự không dễ chịu chút nào.

Cậu xoa xoa cổ tay, lúc sau cậu để ý thấy tư thế của Cao Á Lâm liền hỏi: “Chân anh bị sao vậy?”

Cao Á Lâm xua tay ý bảo không sao, chậm rãi đi đến cửa, từ khe hở mở ra hắn cẩn thận nhìn ra ngoài. Kim Trạch đi theo phía sau hắn cũng liếc mắt nhìn ra ngoài—— ngoài cửa là một hành lang được lát gạch vuông đen trắng, mặt tường hành lang màu trắng, trên đỉnh đầu còn có hai ngọn đèn nhỏ, còn lại không có bất cứ thứ gì khác nữa.

Hình như cuối hành lang có một căn phòng nhỏ, nhưng không nhìn ra manh mối gì.

Kim Trạch nhỏ giọng hỏi: “Anh Cao này, giờ chúng ta phải làm gì đây?”

Cậu hạ thấp giọng nói, cả người cậu gần như áp trên lưng Cao Á Lâm, hơi nóng nhẹ nhàng phả qua tai Cao Á Lâm, người đàn ông không hiểu sao giơ tay lên xoa nhẹ vành tai, nói: “Có thứ gì đó trên mặt đất.”

Vừa nói, hắn vừa giơ tay lôi hai cái túi nhỏ đặt dưới cửa vào trong.

Vì không có tầm nhìn nên Kim Trạch chỉ nhận thấy sự tồn tại của hai cái túi này sau khi được hắn nhắc, vì vậy cậu nhanh chóng ngồi xổm xuống kiểm tra balo với Cao Á Lâm.

Kiểu dáng của hai cái túi giống nhau, đều là balo màu đen, trông không có gì đặc biệt cả, ngay cả logo cũng không có, nhìn cứ như hàng tiện tay mua ở vỉa hè.

Xem xét kích thước của túi thì có thể chứa được một chiếc MacBook Air, bên trong túi có hai lớp, bên ngoài sườn túi còn có hai lớp nhỏ, có vẻ như nó có thể đựng được rất nhiều thứ.

Lúc này, Cao Á Lâm lần lượt lấy đồ trong hai cái túi ra, Kim Trạch lập tức “hả” một tiếng.

Đồ trong hai cái túi giống nhau, đều là hai chiếc áo phông, hai cái quần, trong đó còn có hai đôi tất, đồ lót, một đôi giày thể thao, một chiếc túi ngủ đơn giản, một ít tiền lẻ, một cái đèn pin cùng với pin dự phòng. Ngoài ra còn có một ít thuốc men và lương khô.

Nhưng điều khiến Kim Trạch ngạc nhiên là trong đống dược phẩm không chỉ có băng gạc, băng vải, thuốc khử trùng mà còn có cả chất bôi trơn và bαo ©αo sυ.

Điều này rất kỳ lạ.

Kim Trạch nhìn Cao Á Lâm với vẻ mặt “có chuyện gì vậy cậu nhỏ”, nhưng thấy Cao Á Lâm hoàn toàn không có tý phản ứng nào. Hắn chỉ trực tiếp lấy thuốc xịt bong gân và cao dán trong đống thuốc ra, sau đó cong chân ngồi xuống đất xắn ống quần lên tự xử lý vết thương.

Kim Trạch thấy mắt cá chân của hắn có chút sưng đỏ liền lập tức trở nên căng thẳng: “Anh Cao, anh thật sự bị bắt khi đang ngủ trong xe à? Vết thương này là sao đây?”

Từ đầu đến giờ Cao Á Lâm luôn giữ được bình tĩnh, nghe vậy hắn cũng chỉ nhàn nhạt nói: “Lúc ghi hình bị trật chân nên mới nghỉ ngơi trong xe.”

Kim Trạch: “…”

Nhìn vết thương ở mắt cá chân hắn, có thể họ bị bắt đi mới được mấy tiếng thôi.

Với cả Kim Trạch đã nghỉ mấy ngày rồi, chắc là nhóm bạn xấu của cậu không bao giờ phát hiện chuyện cậu mất tích đâu, ngay cả khi ai đó phát hiện cậu không ngoi lên nói chuyện trong nhóm thì họ sẽ nghĩ cậu đang đi chung chạ với ai đó.

Kim Trạch nhìn Cao Á Lâm rũ mắt, thấy hắn dán cao dán xong lại lấy giày thể thao trong balo ra thay, kích thước rất vừa luôn, người đàn ông này có dáng người tam giác ngược tiêu chuẩn, vai rộng eo hẹp, áo thun dán lên người có thể nhìn ra cơ bụng săn chắc. Nếu là bình thường, Kim Trạch nhất định sẽ như cao dán dính lên người đối phương, nhưng hiện tại cậu lại không có tâm trạng chú ý những thứ này.

Hy vọng bây giờ của cậu là người đại diện của Cao Á Lâm phát hiện ra hắn đã mất tích.

Dường như Cao Á Lâm biết Kim Trạch đang nghĩ gì, kiên quyết nói: “Sẽ có người phát hiện ra chuyện tôi mất tích.”

Xem ra, thế thì có vẻ hợp lý khi Cao Á Lâm luôn tỏ ra bình tĩnh, dù sao thì hắn cũng có lòng tin mà Kim Trạch cũng cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe những lời đó. Chỉ là không thể đoán được ý đồ của kẻ bắt cóc, hơn nữa bọn họ cũng không thể thề thốt tin tưởng bản thân nhất định sẽ được cứu. Sau khi kiểm tra đồ trong hai chiếc balo xong, Cao Á Lâm lấy một miếng socola ra bẻ đôi rồi chia nhau ăn.

Sắc trời dần tối, cũng không còn ai đến kiểm tra tình hình của họ nữa.

Kim Trạch không khỏi hỏi: “Trò chơi bắt đầu rồi à?”

Cao Á Lâm đứng trong bóng tối phía sau cánh cửa, ánh mắt hắn không chịu dời đi mà dừng trên khóe môi dính socola của Kim Trạch, một lúc sau mới nói: “Đi thôi, ở lại đây cũng chỉ lãng phí thời gian.”

Kim Trạch gật đầu, vô thức liếʍ môi dưới, sau đó lại nhạy bén cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông ở phía đối diện.

Kim Trạch: “???”

Mà lúc này Cao Á Lâm đã xách túi lên, mở cửa bước ra ngoài trước.

Cuối hành lang có một cái camera, đầu tiên Kim Trạch giơ ngón giữa với cái camera, sau đó mới xách balo lên nhanh chóng đi theo Cao Á Lâm đi khỏi hành lang.