Edit: Thanh Thanh
–
Năm năm trước Trần Hiểu Miên xuất ngoại, Trần Ngạn Ninh thi đại học rất bình thường, nhưng anh ấy là người thông minh. Lúc bọn họ học cấp ba thì máy tính chưa phải là trào lưu lớn gì, sau khi Hiểu Miên rời đi, trào lưu máy tính nổi lên, anh ấy với người bên cạnh mở công ty, kiếm lời rất lớn.
Hiểu Miên nhìn dáng vẻ anh ấy đã là người thành công, trong lòng không khỏi cảm thán.
Anh ấy đã đặt khách sạn cho cô rồi, bởi vì công ty có việc nên hai anh em còn chưa kịp ôn chuyện, anh ấy lại vội vàng rời đi.
Hiểu Miên tiễn anh ấy đi thì tự mình thu dọn hành lý. Cô phải ở chỗ này khá lâu, mấy ngày nay còn phải đi tìm phòng ở. Còn vấn đề công việc cô đã sớm câu thông ổn từ trước rồi, một tuần sau cô đi làm, là thư ký kiêm phiên dịch tiếng Anh.
Hiểu Miên ở lại, yên tâm ở thành phố này một lần nữa.
–
Cô đã bắt đầu làm việc được mấy ngày rồi.
Rất bận, bận đến có chút chuyện cũng không kịp đi quan tâm.
Căn tin.
“Tần Vũ, lần này trở về có tính toán gì không?”
Tần Vũ nuốt đồ ăn trong miệng, trả lời: “Đã nói xong với chú nhỏ rồi ạ. Cháu đến công ty của chú nhỏ.”
“Ừm. Vậy Lê Ngạn nhớ phải chăm sóc Tần Vũ một chút.”
“Mẹ, con biết rồi.” Lê Ngạn đáp.
“Thím cứ yên tâm đi ạ, cháu cũng sẽ chăm sóc bản thân cháu ạ.”
–
Mây đen giăng đầy, Hiểu Miên đi nhờ xe Trần Ngạn Ninh tới công ty đi làm.
Tần Vũ vừa đến công ty báo danh không lâu, đến phòng nhân sự xử lý vài vấn đề còn sót lại, cô ấy tới gần bên cửa sổ, cúi đầu thì nhìn thấy Hiểu Miên.
“Người nọ là ai thế?” Cô ấy hỏi.
“Là thư ký kiêm phiên dịch mới tuyển.”
“Oa. Cô ấy thật xinh đẹp.”
“Đúng vậy. Tên cũng dễ nghe, hình như tên là Trần Hiểu Miên gì đó.”
“Từ từ. Cô nói cô ấy tên gì?”
“Trần Hiểu Miên đó.”
Tần Vũ nhíu mày, lại nhìn về phía dưới tầng, người đàn ông đã căng ô giúp cô, cẩn thận che chở cô vào công ty.
Ngón tay cô ấy vuốt ve pha lê, trong lòng nghĩ ——
Không thể nào, chắc là không trùng hợp như vậy chứ.