Edit: Thanh Thanh
–
Báo cáo chẩn đoán bệnh.
Rõ ràng còn chưa cầm lên để nhìn kỹ, cô lại giống như có dự cảm mà biết đó là cái gì.
Hình như là mất rất nhiều sức lực thì cô mới nhặt được tờ giấy báo cáo chẩn đoán bệnh trên mặt đất kia.
Bố bị bệnh…
Ấy vậy mà cô không biết.
Hóa ra bận rộn lúc trước đều là giả. Hóa ra chỉ là ông vẫn luôn đang vội vàng trị bệnh bằng hoá chất. Cô không dám gọi điện thoại chất vấn vì sao ông muốn gạt cô, thử hỏi nếu cô đủ mạnh mẽ, ông cần gì phải gạt cô. Cô cảm thấy mình thật là xấu, cô luôn muốn người khác cân nhắc vì mình, bất kể là ai, dường như cô vẫn luôn đang đòi lấy.
Hình như vận mệnh phải cho cô một thử thách lớn.
Điện thoại ngay lúc này vang lên.
Cô máy móc xoay người, tựa như rất rõ ràng ý nghĩa của cuộc điện thoại này.
–
“Bác sĩ. Bác sĩ thế nào!” Cô thở hồng hộc bắt lấy một người đàn ông mặc áo blouse trắng.
Người đàn ông mang theo cảm xúc phức tạp nhìn cô một cái: “Cháu là người nhà?”
“Vâng…”
“Trong nhà không còn những người khác à?”
“Vâng…”
Ông thở dài: “Ông ấy ở bên trong.”
“Vâng. Vâng ạ.” Cô ngơ ngác đáp lời, cho đến khi bác sĩ đi xa cô mới phản ứng lại, “Cạch” một tiếng đẩy cửa đi vào.
Cô biết, thật ra cô vẫn luôn biết.
Sinh ly tử biệt là bản chất của con người.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới, giờ khắc này tới nhanh như vậy.
Mà giờ khắc này đau khổ giống như là biển rộng nuốt sống cô…
“Cạch!”
Y tá ngoài cửa căng thẳng nhìn về phía phòng bệnh.
Chỉ thấy cô gái kia quỳ gối trước giường.
Cô không gào thét khóc lớn, nhưng bọn họ đều biết cô đã rơi lệ đầy mặt.
Bả vai cô đang nhấp nhô lên xuống, chứng minh rằng cô đang rất đau khổ.
Cô nắm đôi tay thô ráp của bố, sự lạnh lẽo từ lòng bàn tay ông trực tiếp chạm đến tim cô. Giờ khắc này, không có gì lạnh hơn trái tim cô.
Nước mắt chảy đến bên miệng cô, cô không thèm để ý mà mặc kệ chúng nó chảy vào trong miệng. Thật là khổ, thật là khổ.
–
Lê Ngạn không biết làm sao mà nghe được tin tức của Hiểu Miên.
Ngày đó bạn bè thân thích của bố cô đều tới.
Bọn họ khóc trước di ảnh của ông, làm bộ làm tịch mà khóc.
Nước mắt của Hiểu Miên tựa như đã chảy khô từ trước rồi.
Một khắc này, cô có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Cô nhẹ nhàng sờ ảnh chụp, trong miệng thì thầm, nói những lời mà người khác không nghe hiểu, tựa như đang nói lời tạm biệt cuối cùng.
Hiểu Miên được mẹ dẫn đi.
Rất lâu rồi không gặp nhau, hình như là bà thay đổi rồi, càng ngày càng nóng nảy.
Anh trai cũng vậy.
Như vậy cũng tốt.
Bà hỏi cô muốn đi đâu.
Cô chỉ nói, cô muốn rời đi.