Edit: Thanh Thanh
–
“Cho cậu.” Lê Ngạn đưa cho Hiểu Miên một cây kem que.
Trên đường về nhà Lê Ngạn thích mua một ít đồ ăn vặt cho Hiểu Miên. Lúc ban đầu Hiểu Miên còn từ chối, sau đó thì không từ chối nữa.
Nhưng ngày nào cô cũng sẽ viết vào quyển vở nhỏ cho anh, tựa như là giấy nợ hoặc là một loại ghi chép nào đó, nhưng lại không dùng nó với Trình Nghệ. Cô cảm thấy mình không mắc nợ gì Lê Ngạn bởi vì cho dù anh không tốt với cô như vậy, thật ra trong lòng cô cũng nguyện ý chủ động đối xử tốt với anh. Nhưng cô vẫn không dám bày tỏ lòng mình. Bí mật này nên giấu đi, ngay cả cô cũng phải che giấu.
“Có phải con đang yêu đương không?”
Đối mặt với chất vấn của bố, cô không chút nghĩ ngợi mà phủ nhận ngay.
“Con không có.”
Người đàn ông híp híp mắt, thở dài: “Hiểu Miên. Bố hy vọng bây giờ con lấy việc học làm trọng.”
Hiểu Miên đoán có lẽ là bố đã biết gì đó rồi, bởi vì Lê Ngạn luôn đưa cô về nhà. Chính cô không sờ rõ vị trí của Lê Ngạn ở trong lòng mình có bao nhiêu phân lượng, nhưng cô rõ ràng vị trí của bố ở trong lòng mình.
Cô là hy vọng của bố.
Cô không muốn làm bố thất vọng.
Buổi tối hôm đó cô ôm điện thoại mất ngủ, chiếc điện thoại có thể làm cô an ổn đi vào giấc ngủ kia.
Cô suy nghĩ suốt một đêm.
–
Gần đây Hiểu Miên hay lảng tránh anh, Lê Ngạn chú ý tới.
Anh biết đây không phải là lỗi của cô.
Ngày đó, thật ra anh thấy được ánh mắt thâm thúy của người đàn ông qua cửa sổ.
Anh hiểu được đây là một phần cô khắc vào trong xương cốt.
Cô không biết phản kháng.
Nếu có người hơi có uy nghiêm nói cho cô, cô làm như vậy là không đúng thì cô sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
Anh thương cô, nhưng anh cũng thương chính mình.
“Lê Ngạn, sau này tan học cậu đừng đến tìm tớ nữa.” Cô cúi đầu.
“Trần Hiểu Miên.” Giọng Lê Ngạn lạnh lùng.
Hiểu Miên ngẩng đầu nhìn anh.
“Có thể hỏi lý do không?”
Cô cho rằng anh sẽ rất tức giận.
Anh biết đây là anh đang lừa mình dối người, thật ra anh chỉ muốn một đáp án lừa mình dối người, lấy nó để an ủi mình.
“Phải thi đại học, dạo này rất bận.”
“Được.” Anh thấp giọng nói.
Hiểu Miên chú ý tới tâm trạng anh kém đi, cô hơi hé miệng, định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không có dũng khí nói ra.
Lê Ngạn rời đi, chỉ để lại cho Hiểu Miên một bóng dáng. Hiểu Miên cảm thấy giống như có thứ gì đó khẽ lướt qua, nó lướt rất nhanh, cô không kịp bắt lấy.
Cô biết nhất định là cô đã làm mất cái gì đấy.
Hiểu Miên sờ khóe mắt, nơi đó bất tri bất giác ướt rồi. Cô ngồi xổm xuống, khẽ nức nở.
–
Trước khi thi đại học mấy tháng, có một người phụ nữ bỗng nhiên xuất hiện. Cô chưa gặp người nay bao giờ nhưng cô cảm thấy bà rất giống một người.
À. Hóa ra là mẹ của Lê Ngạn.
Bà ấy muốn nói chuyện với cô. Trên đường Hiểu Miên nhớ lại lời bà nói.
Bà ấy đã từng là một cô gái nhỏ đến từ nông thôn, bà ấy làm việc ở quán bar rồi bị người ta dụ dỗ. Bà ấy lớn bụng trở về quê, mang thai mười tháng thì sinh Lê Ngạn. Từ nhỏ Lê Ngạn nghe mọi người xung quanh nói, vẫn luôn cảm thấy bà ấy là một người mẹ rất ghê tởm, cũng đổ lỗi cho bà ấy. Bà ấy cũng không nghĩ tới những năm đó bà ấy ở bên ngoài phấn đấu, làm cho một số người thừa lúc vắng mà vào, hoàn toàn huỷ hoại quan hệ giữa bà ấy và con mình. Bà ấy là một người bất hạnh, lại bị người ta nói là loại người xấu nhất kia.
Sau đó bà ấy gả chồng, Lê Ngạn càng cảm thấy bà ấy ghê tởm. Bà ấy muốn nói rõ ràng với anh, nhưng có một số chuyện chính là như vậy, không mở miệng nói sớm thì không biết nên mở miệng như thế nào. Sắp thi đại học rồi, không biết có phải gần đây anh rất áp lực hay không, bà ấy cảm thấy quan hệ của bọn họ càng ngày càng ác liệt. Cho nên bà tìm được Hiểu Miên, cô gái Lê Ngạn đưa về nhà mỗi ngày sau khi tan học.
Hiểu Miên cúi đầu, chớp mắt.
Hóa ra người phụ nữ này từng có quá khứ như vậy. Hóa ra nguyên nhân Lê Ngạn phản nghịch là bởi vì nó.
Cô nắm chặt trà sữa trong tay, trộm nhìn về phía người phụ nữ đối diện.
Cho dù đã trải qua bất hạnh, bà vẫn như cũ.
Tự tin. Thong dong. Bình tĩnh. Khách quan.
Là dáng vẻ mà cô hâm mộ.
Cũng là dáng vẻ mà cô kỳ vọng về mẹ.
So với bất hạnh của mẹ anh, cô cảm thấy Lê Ngạn rất may mắn.
Cô biết được ngăn cách duy nhất giữa bọn họ có lẽ chính là một lần mở rộng cửa lòng nói chuyện.
Thật ra cô không cho rằng cô có năng lực như vậy.
Có lẽ, chỉ là bà ấy đang bắt lấy một cây rơm cứu mạng.
Bà ấy quá sốt ruột, dẫn tới bà ấy hoàn toàn không biết cây rơm cứu mạng là cô đây không có một chút tác dụng gì.
Cô đi tìm Lê Ngạn, cô chịu sự thúc đẩy nào đó.
Tựa như anh đang phân cao thấp với ai đó, lúc cô đến gần anh, anh lập tức tránh đi.
Cô thấy tơ máu trong mắt anh. Trong khoảng thời gian này anh rất cố gắng, có đôi khi cô cố ý đi ngang qua lớp bọn họ thì nhìn thấy anh ngồi ở trước bàn làm bài.
“Mẹ cậu…”
“Không cần cậu phải quản.” Anh đã sớm biết bà ấy đi tìm cô.
Hiểu Miên ngẩn người. Trong lòng nói, tớ rất ích kỷ, tớ không muốn quản, chỉ là tớ, chỉ là muốn tìm cậu.
“À. Được.”
Lê Ngạn nhìn chằm chằm bóng dáng Hiểu Miên, đấm một quyền ở trên tường. Tay anh rất đau, nhưng có thể làm tê liệt cơn đau ở trong lòng.
Cứ ngơ ngác như vậy, tháng ngày thời cấp ba của cô cứ như vậy mà qua. Sau khi thi đại học xong, mọi người tụ họp một lần, cô lặng yên ngồi ở góc, nhìn bọn họ ôm đầu khóc rống, cũng không nhịn được mà khóc theo.
Bầu không khí đến, hốc mắt ai cũng đỏ, nhưng không ai biết nguyên nhân thật sự làm cô khóc.
Sau khi kết thúc tụ họp mấy ngày, cô ở nhà dọn dẹp nhà ở.
Một tờ giấy cứ như vậy tung bay ở dưới chân cô.